Cam kết dịch vụ. Mục tiêu của ACN là luôn dẫn đầu trong việc xây dựng tiêu chuẩn dịch vụ để phục vụ khách hàng ngày một tốt hơn. Trong suốt thời gian phát triển, đội ngũ thực hiện ACN luôn tự hào là đơn vị tiên phong thực hiện những cam kết mang tính thay đổi Cao Năng Lai Tập - Chapter 233. Cao Năng Lai Tập. - Chapter 233. (Cập nhật lúc: 17:52 14-09-2022) Nếu không xem được vui lòng đổi "SERVER" để có trải nghiệm tốt hơn. Hướng dẫn khác phục lỗi nếu ảnh bị lỗi ở tất cả các chap. Server VIP. Báo lỗi. Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc Theo đó, năm 2022, cán bộ, công chức, viên chức sẽ nghỉ hưu ở tuổi cao hơn so với năm 2021, cụ thể: - Cán bộ, công chức, viên chức nam: Từ đủ 60 tuổi 06 tháng (trong khi năm 2021, tuổi nghỉ hưu của đối tượng này là 60 tuổi 03 tháng). - Cán bộ, công chức, viên chức nữ Em HR bảo ra ngồi đợi tý em ấy phổ biến cho. Chờ 1 lúc cậu kia vào phỏng vấn ra thì thấy người run lẩy bẩy. Cậu đó bảo "run quá với cả không nói Tiếng Anh đc nên ông Hàn phải nói cả Tiếng Việt cho hiểu". Cậu này thì ra về luôn. Lúc đấy thì em HR cũng ra luôn. À ơi ngoài khu lưu trú còn có cả khu cà phê trên cao với bốn bề mặt kính trong suốt. Những tối lên đèn, bạn có thể dành thời gian ở nơi đây, thưởng thức tách cà phê, ngắm nhìn dòng người trên đường hay khung cảnh thung lũng sáng đèn bên dưới. sáng tác Chàng kia ơi! *** Mây mù bao quanh bao thành trì cổ, tiếng người, tiếng ngựa hòa vào với làn gió lạnh. Trời đổ cơn mưa đầu mùa ầm ầm dập đi ánh lửa, quân lính chạy hớt hải lên xuống vào thành. Cánh cổng bằng đồng vững chãi được đóng kín, người ở dưới nghe được chỉ huy trên thành hô: "Quân ta toàn thắng, rút quân." Người phụ nữ kia ra vẻ khó ưa, mà cả quá trình Quý Vân Tu chỉ để ý xem con trai có bị thương ở đâu hay không. Quý Cảnh An đánh lộn mà cũng có kỹ xảo, đánh đối phương hai cái, còn mình thì không bị gì. Cái này làm cho người phụ nữ kia kiếm chuyện. BMpBgt. Nhớ ánh mắt thuở nào tình còn đây Nhớ anh nói đôi mình đừng rời tay Giữ riêng mình tâm tư Sâu tận trong đáy lòng Anh rời đi nói gì cũng bằng không Nơi con tim mồ côi Giờ này nhớ anh biết sao cho vừa Hàng cây xưa cũng những phút giây nô đùa Nhưng nay sao còn em Cùng ngần ấy năm đã sắp phai dần Câu hứa bên nhau Sao hóa thương đau tình ơi Còn đó những ngày bên nhau Nhưng sao nay chẳng thấy đâu Anh đã xa tôi cũng bấy lâu Thế nhưng lòng em Vẫn chưa kịp quên dáng anh Gởi áng mây kia thêm bao nhiêu lời em Câu hỏi anh tôi sao mau rời nhanh Phút yếu lòng cho em Bao nhiêu là nước mắt Có nỗi nhớ ấy vẫn còn đây Cùng với những ánh mắt Ướt đẫm bàn tay Anh đã xa thật xa Và êm ấm bên người ta Chắc chỉ mỗi em vẫn còn thương Buồn trên mi ơi sao mi vẫn còn vương Sao chẳng quên một người Chỉ mang những lọc lừa Chỉ còn đây một chút vương vấn Ta đã dành cho nhau Chắc có lẽ duyên mình đã hết Ai đâu *** hẹn về mai sau Khi trái tim chẳng chung nhịp thở Phút quan tâm còn kiệm lời Thì anh biết duyên này Có lẽ chúng ta đến đây đứt đoạn rồi Nhưng em ơi, anh tiếc Về những gì mình đi qua Nhớ phút buông lơi, anh biết Ta chẳng muốn mình chia xa Nhưng làm sao anh phải làm sao Khi cảm xúc đã không còn Nên anh chọn vạch ra khoảng cách Cho chính con đường mình đã chọn Bởi vì anh biết chẳng có tương lai nào đâu Chỉ là do chúng ta cố chấp Để ôm niềm đau Bao nhiêu lần rồi, Giọt nước mắt này tự lau Những khoảng cách hiện ra quá lớn Và đây là lúc mình lạc nhau Dù nhiều lần đã cố nói dối bản thân Mình còn thương em hơn trăm phần Nhưng thật ra em ơi Ta chẳng thể bên nhau bền lâu Nơi con tim mồ côi Giờ này nhớ anh biết sao cho vừa Hàng cây xưa cũng những phút giây nô đùa Nhưng nay sao còn em Cùng ngần ấy năm đã sắp phai dần Câu hứa bên nhau Sao hóa thương đau tình ơi Còn đó những ngày bên nhau Nhưng sao nay chẳng thấy đâu Anh đã xa tôi cũng bấy lâu Thế nhưng lòng em Vẫn chưa kịp quên dáng anh Gởi áng mây kia thêm bao nhiêu lời em Câu hỏi anh tôi sao mau rời nhanh Phút yếu lòng cho em Bao nhiêu là nước mắt Có nỗi nhớ ấy vẫn còn đây Cùng với những ánh mắt Ướt đẫm bàn tay Anh đã xa thật xa Và êm ấm bên người ta Chắc chỉ mỗi em vẫn còn thương Buồn trên mi ơi sao mi vẫn còn vương Sao chẳng quên một người Chỉ mang những lọc lừa Thương anh nhiều Lại lạc mất nhau trong chiều Hóa cô liêu Lòng tràn nhớ mong bao điều Nơi cô phòng Gửi chàng nhớ mong trong lòng Thôi hỡi ai ơi lòng này vỡ tan vì ai Còn đó những ngày bên nhau Nhưng sao nay chẳng thấy đâu Anh đã xa tôi cũng bấy lâu Thế nhưng lòng em Vẫn chưa kịp quên dáng anh Gởi áng mây kia thêm bao nhiêu lời em Câu hỏi anh tôi sao mau rời nhanh Phút yếu lòng cho em Bao nhiêu là nước mắt Có nỗi nhớ ấy vẫn còn đây Cùng với những ánh mắt Ướt đẫm bàn tay Anh đã xa thật xa Và êm ấm bên người ta Chắc chỉ mỗi em vẫn còn thương Buồn trên mi ơi sao mi vẫn còn vương Sao chẳng quên một người Chỉ mang những lừa dối Full đọc chuyện 18+ Vân ơi dượng sướng quá.. 18+ Vân ơi dượng sướng quá.Có clip hay Nói xong thì Dượng Chín kéo tuột chiếc quần lót của Vân ra khỏi hai chân nàng đồng thời kê cái miệng có bộ râu tua tủa của ông vừa hôn, vừa kéo rê rê tù bắp vế Vân ngược lên tới mép lồn nàng. Giờ phút này thì Vân hoàn toàn bất động, Toàn thân nàng nóng hừng hực như bốc lửa. Sự đòi hỏi thỏa mãn thể xác như thiêu đốt tâm thân của người con gái mới lớn nàỵ Vân nằm yên, đôi mắt nhắm nghiền tận hưởng những cảm giác khoái lạc, Bao nhiêu đầu giây thần kinh trên cơ thể nàng như tụ lại hết một nơi đang tiếp xúc với cái miệng có hàm râu của Dượng Chín. Chiếc lưỡi Dượng đưa dài hết cỡ mà ngoái nhè nhẹ vào giũa hai mép, rồi đưa lên mân mê âm hạch của nàng. Ở cái tuổi 22 của người con gái với sinh lực dồi dào nhờ những thực phẩm béo bổ hàng ngày, cơ thể Vân như căn trào nhựa sống. Hôm nay, cũng là lần đầu tiên Vân được chiếc lưỡi mầu nhiệm của Dượng Chín liếm láp vào cái nơi kích thích nhất của cơ thể nên khí của Vân cứ âm ỉ mà ứa ra liên tục như không bao giờ hết. Người nàng rủ ra như xác chết, chỉ còn lại các bắp thịt từ bụng trở xuống là giựt giựt từng cơn từng chập. Dượng Chín cũng đã chịu hết nổị Với cái tuổi mới ngoài 40 lại được rèn luyện trong quân đội nên Dượng to lớn vạm vở. Giờ phút này con cặc của Dượng Chín cương cứng lên làm ông cảm thấy chiếc quân jean đang mặc như bị chật hẳn lại đi . Ông loay hoay mãi mới tuột được chiếc quần ra, Một tay Dượng dở cao chân con Vân lên để trên thành ghế, chân còn lại thì bỏ thòngxuống sàn xe. Ông trông tư thế ngồi cầm lấy con cặc cương cứng đầy gân guốc của ông rà rà xung quanh hai mép lồn ướt đẫm của Vân, làm con nhỏ quíu cong người rên rỉ -Uzm….uzmmmm…..uzmmmm Nghe con nhỏ rên càng làm Dượng Chín DC càng thích thú hơn. Ông ấn con cặc từ từ sâu vào bên trong chưa phân nửa thì con Vân vội la hét lên -Ui da, Hỏng được đâu Dượng ơi, con rát con đau quá hà, thôi đi Duong oiiii……con sợ lắm ạ. DC xuống giọng -Cháu ráng chút xíu nữa đi, ngoan Dượng thuơng? Vừa nói ông vừa dang rộng chân con Vân trở ra, rồi từ từ nhét con cặc trở vào, ông nắc thật nhẹ nhành nhưng cặc ông lại tuột trở ra 5, 7 lần như vậy, mồ hôi của DC đã tuông ra như tắm mà vẫn chưa xong chuyện, ông nghĩ chẳng lẽ phải nắc khơi khơi như vầy hoài, ông chợi nghĩ ra một cách là phải dùng đến sức mạnh nơi hai bàn tay của ông. Lần này DC không còn nắc nữa, DC đưa hai bàn tay xuống nắm lấy hai bên hông Vân, ông nhẹ nhàng kéo mình Vân vào để lồn nàng ngậm lấy con cặc ông, xong ông đẩy mình Vân trở ra, làm như vậy chùng vài ba lần, ông dùng hết sức lấy trớn, cặc ông ưởn tới, hai tay ông kéo ghịt mạnh hông con Vân vào, bổng một tiếng thét vang lên tù miệng Vân -Ui da, trời ơiiii Dượng Chín vừa thở vừa nói -Ráng chút nũa đi cháụ…..Dượng sắp xong rồị Nói xong DC vẫn tiếp dùng hai tay đẩy ra đưa vào càng lúc càng nhanh, bây giờ thì con cặc DC được vào sâu hôn, hai duơng vật ra vào có phần dễ dành hơn. Chừng vài phút sau ông dừng lại ưởn con cặc sát vào trong lồn Vân, mặt ông nhăn nhó la hư hú lên mấy tiếng -Hú…….hú………Dượng ra rồị…….uzmmm……….uzmmmmmmmmm……..sướng quá đi Vân ơiiiiii Những giọt nuơ’c mắt từ từ?lăn xuống hai bên má Vân, hình như trong đầu nàng đang suy nghĩ vu vơ chuyện gì đó, DC từ từ rút con cặc ra tiếp theo là nhũng giọt nứơc khí hòa lẫn nhũng giọt máu hồng rỉ rả lăn chảy dài xuống tới đít nàng. Hai người vột vả mặc lại quần áo xong, thì mặt trời cũng vừa ló dạng, DC đưa ngón tay lên quẹt nước mắt nàng rồi nói như an ủi Vân -Cháu đừng lo, không có gì đâụ Vân mở bóp lấy ra cây lượt quẹt sơ sơ mấy cái rồi mở của bước xuống xe, nàng nói -Thôị……. Dượng về đi, con vô làm ạ. Nói xong nàng quay lưng chầm chậm bước đi, DC chờ cho con Vân mất dạng rồi mới cho nổ máy xe chạy về với bao nhiêu suy nghĩ vẫn vơ trong đầu ông trên đoạn đường lái xe về nhà. Từ sau cái bữa đó cả hai siêng năng làm ăn thấy rõ. Cả hai thường thức dậy thật sớm, trước khi đồng hồ reo để chuẩn bị đi bỏ báọ Dượng Chín cảm thấy yêu đời hơn, còn Vân cũng tuơi đẹp hơn, vú đít nở nang trông rất ư là hấp dẫn, Chuyện tội lỗi che đậy đâu được hơn sáu tháng thì Dì Chín đánh hơi Một ngày, thừa lúc nhà vắng không có người, Dì kêu Vân vô phòng riêng hạch hỏi chận đầu nàng -Cháu cứ nói thật cho Dì biết. Lâu nay Dì thấy có những chuyện bất thường trong gia đình, Dì biết hết rồi nhưng Dì không muốn nói ra, Vậy cháu cứ nói thiệt cho Dì nghe đi. Vân nghe run trong bụng nhưng vẫn làm bộ như không biết gì -Có gì đâu Dì, Thì con vẫn học hành đều đặn, còn em Diễm thì cũng ngoan ngoãn, con thấy đâu có gì lạ đâụ -Không, Dì không nói chuyện đó, Dì muốn hỏi cháu về quan hệ giũa con với Dượng Chín của con kìa. -Đối với Dượng lúc nào con cũng lễ phép, giữ đúng cương vị của một người cháụ Con chưa bao giờ hổn hào với Dượng một câu, lúc nào con cũng nhớ tới công ơn nuôi dưỡng của Dì và Dượng… -Dì Chín ngắt ngang lời Vân -Cháu không được dối Dì, cháu phải nhớ câu ” Không cha níu chân chú, không mẹ bú vú dì.” Mẹ cháu mất đi, Dì lại không con nên Dì thay mặt mẹ cháu mà lo lắng cho hai đứa, lúc nào Dì cũng coi cháu như con cháu cú nói thật ra cho Dì biết để Dì tính. Nghe Dì Chín hạch hỏi, Vân muốn chết đứng, nhưng nó cũng thừa thông minh để hiểu rằng nó “đã lỡ leo lưng cọp.” Bằng mọi giá nó phải đeo luôn, chứ nhảy xuống trước sau gì nó cũng chết. Nó chối bay chối biến -Bấy lâu nay chị em con sống nhờ vào tình thuơng của Dì Dượng. Lúc nào chúng con cũng coi Dì Dượng như cha mẹ , nếu chúng con thật sụ có lỗi gì thì Dì cú việc đánh mắng, dạy dỗ để cho chúng con biết mà sủa đổị…. Dì Chín ức trong lòng lắm, mấy tháng nay Dì linh cảm có nhũng cái bất thường trong gia đình nầỵ Chồng bà có vẻ yêu đời hơn, ăn diện chải chuốt hơn, nói năng ngọt ngào hơn. Và dĩ nhiên là tỏ vẻ lo lắng cho Dì cũng quá đáng hơn. Đồng thời Dượng lúc nào hăng hái chở Vân đi nhiều hơn lúc trước. Nói chung thì ít khi nào Vân có việc đi vắng nhà mà Dượng lại có ở nhà. Trong khi đó thì Vân cũng tỏ vẻ lẳng lơ hơn, người ngợm nở nang và hay có những việc phải nhờ Dượng Chín chở đi hơn, Dì Chín bắt đầu để ý theo dõi, nhưng rồi cũng chỉ bắt gặp những cái liếc mắt tình tứ giữa hai người thôi chứ Dì cũng chẳng biết đượ gì hơn. Dì không biết tiếng Mỹ, không biết lái xe thì làm sao mà có thể theo dõi hai người được. Thật lòng thì Dì Chín thuơng hai chị em Vân lắm, Dì là con út trong gia đình. Thuở Dì con bé, một tay mẹ Vân đã lo lắng ẳm bồng Dì nên bây giờ Dì con Vân Diễm như con ruột. Nhưng không phải vì lẽ đó mà Dì nhắm mắt làm ngơ để mặc cho câu chuyện loạn luân tiếp diễn trong căn nhà nầy Mà nói ra thì cũng khó, vì Dì chẳng có một bằng chứng nào xác thật để buộc tộị Mà làm lớn chuyện ra thì cũng chẳng đẹp mặt chút nào nên Dì đành phải ngậm miệng nuốt đắng caỵ Cho nên Dì phải âm thầm tìm mọi cách giải quyết sao cho ổn thỏạ… Đạt là một thanh niên đẹp trai, khỏe mạnh và cũng tương đối có học thức. Chàng đến Mỹ theo đợt sóng người tỵ nạn đầu tiên rời Việt Nam đi tìm tự do. Một thân một mình nơi xứ lạ quê người. Đạt cũng bương chải đủ mọi cách để kiếm sống. Giữa lúc buồn chán nhất thì tình cờ Đạt gặp lại Dượng Chín. Đạt mừng rỡ chạy lại rối rít -Đại Úy còn nhớ em không? Em là Truơng Công Đạt, Đạt thủ kho ban 4 nè. Dượng Chín niềm nỡ bắt tay Đạt, Dượng còn lạ gì anh chàng lính kiểng ngày xưa này, Binh nhì mà lúc nào cũng có quần áo chỉnh tề, tay đeo đồng hồ vàng chạy xe scootter mà ngày trước Dượng coi kho xăng dầu ở Hải Quân. Mỗi lần Dượng ký phiếu xăng thì chính tay Đạt phát chứ aị, Dượng hỏi thăm hắn -Cậu qua đây với ai ? Có vợ con gì chưa ? -Dạ em qua đây có một mình. Ba má em vẫn còn ở bển…..vợ con thì cũng chưạ Hay là Đại Úy với em ghé tiệm nào làm một ly càphê nha. Dượng Chín bằng lòng ngaỵ Giữa cái xứ sở lạnh lẽo nầy, gặp người đồng huơng đã quý, đừ?g nói chi là người chung đơn vị đã từng làm việc cận kề mấy năm trường. Bên ly cà phê hai người hàn huyên có vẻ tuơng đắc lắm. Sau bữa đó, thỉnh thoảng Đạt ghé thăm Dì, Dượng Chín. Miệng thì hỏi thăm mà mắt Đạt thì cứ liếc hai chị em Vân Diễm. Dì Chín có vẻ không thích hắm lắm, Dì tỏ ra mặt, nên bẵng đi một thời gian không thấy Đạt đến chơi, Hôm nay Dì Chín chợt nhớ tới cái gã thanh niên đó. Dì loay hoay tìm trong cái sổ ghi đện thoại cũ mà đã bao lâu nay Dì không cần đến, thời may Dì tìm thấy được. Từ đầu giây bên kia, giọng một người con gái cất tiếng làm Dì giật mình -Dạ , anh Đạt không có ở đây -Cô cho tôi hỏi thăm, chùng nào cậu Đạt về thì nói giùm là…. -Dạ anh ấy đã dọn đi rồi, nhưng bà có cần gì thì nhắn lại, Thỉnh thoảng ảnh có ghé đây lấy thơ tôi sẽ nói lại cho. -Lâu quá không thấy cậu ấy ghé chơi nên vợ chồng tôi cũng nếu cậu ấy có về đó thì nhờ cô nhắn lại giùm là..Dì Dượng của Vân Diễm nhắn cậu ấy ghé nhà có chút chuyện. Trang 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 TỪ KHÓAThanh Vântruyện đêm khuya Truyện đêm khuya – Bờ phía bên kia ******** Những chiều, khi ráng hoàng hôn phủ màu lộng lẫy trên bến vắng, tôi tưởng như trong gió, mùi tóc thơm cỏ mềm của em đâu đây, tưởng như em đang ngồi bên để tôi có thể quay sang mà hỏi Em có muốn qua bờ bên kia không?’ Thanh Vân – Tôi chống chân xe máy trong sân và kịp thấy làn gió nhẹ mát của chiều miền núi lướt qua mặt. Mẹ đang ngồi xốc mớ me khô phơi trên tấm vải bố. Mẹ ngẩng lên nhìn tôi, mắt đượm buồn – Chiều con qua thắp cho nó nén nhang! Tôi dạ với mẹ mà như nói với mình. 40 cây số đường về trên chiếc xe lọc cọc chỉ là quãng rất ngắn. Những gì diễn ra trong đầu tôi mới thật sự dài hơn. Khi mẹ báo tin Hiền mất qua điện thoại, tôi chỉ nhớ mình im lặng rất lâu, cho đến khi mẹ tiếp “Con thấy về được thì về, cũng là ngày cuối tuần”. Sao mẹ có thể nghĩ tôi sẽ không về để tiễn Hiền? Sao mẹ có thể nghĩ nếu tôi về chỉ vì đang là ngày thứ bảy? Những giọt nắng cuối cùng đã tắt trên khoảnh sân vuông. Tôi vẫn còn đứng tần ngần trước sân, nhìn qua bên kia bờ sông. Nơi mấy chiếc ghe nhỏ neo đậu ríu rít tiếng trẻ con nghịch nước. Tiếng ông chồng nào dấm dẳng vì quên mua dầu thắp đèn. Tiếng người vợ nào ra vẻ làu bàu mắng chó chửi mèo. Tiếng chén đũa xô trên mâm cơm chiều… Mùi cá kho, mùi dầu gội đầu của ai vừa tắm thoảng trên bến sông. Mấy con vịt cuối cùng về chuồng đang kêu quàng quạc… Sự sống trỗi dậy từ mọi ngóc ngách làng quê nhỏ bé. Chỉ có em Hiền của tôi là không còn nữa. Em đang ở đâu đó, cô đơn và lặng lẽ như ngôi sao Hôm vừa mọc trên cao kia. Lấp lánh. *** Mỗi khi nhớ về thị trấn núi nhỏ bé, tôi nhớ tiếng búa đập đá. Ngoài nghề nông, hầu hết người ở đây đều làm nghề đá. Đá được các chủ thầu khai thác từ Núi Lớn, sau đó phân về cho từng người làm thuê. Người già, trẻ con, thanh niên trai tráng sống nhờ vào đá. Người ta đập nhỏ những tảng đá to bán cho các công trình xây dựng. Người ta làm các thứ đồ thủ công mỹ nghệ từ đá. Mỗi ngày, thay vì tiếng gà gáy, tiếng đập đá lóc cóc đều đều là dàn nhạc đánh thức thị trấn núi khỏi cái ẩm ướt của đêm tối, bắt đầu ngày mới trong nóng gắt. Bụi đá trắng mờ lả tả khắp xóm. Bụi nhuộm trắng những đôi bàn tay quê chai sần. Tôi gặp Hiền lần đầu tiên khi chỉ là thằng bé 12 tuổi. Mẹ tôi luôn cảnh báo, thậm chí đe dọa, để tôi sợ mà không dám bén mảng đến ngôi nhà lợp mái lá lụp xụp cuối xóm của hai cha con Hiền. Nhưng tôi và lũ bạn luôn mong có cơ hội lẻn qua hàng rào cây xương rồng dày đặc của ngôi nhà đó để xem bên trong có gì. Mẹ nói chắc nịch “Ông Minh nhà đó bị ho lao, mày cứ đến gần lây bệnh thì khổ!”. Còn những người khác truyền tai nhau “Nhà đó có ma!”. Càng nhiều lời cảnh báo càng khiến “bè lũ” chúng tôi quyết tâm khám phá bí mật về ngôi nhà chỉ có một cái cửa sổ và hầu như ít ai thấy chủ nhân của nó đi lại bằng cửa trước. Một lần, vào buổi trưa vắng, tiếng đập đá lóc cóc đều đều vang uể oải khắp xóm, mấy thằng tôi sau khi chơi chán chê các trò, tắm sông, tạt lon, đánh nhau… ở khoảnh đất phía bên ngoài hàng rào xương rồng của ngôi nhà, đối diện với bến sông thưa người, chúng tôi nảy ý định khoét hàng rào chui vào. Khi trót lọt vào bên trong thì cả lũ cảm thấy lâng lâng cảm giác khó tả. Trước mắt chúng tôi là hai cây sơ ri lùn, chi chít những trái đỏ mọng, một dãy cây trứng cá cao mảnh khảnh mà dưới gốc cây là lớp trái chín nẫu. Dường như chủ nhân của ngôi nhà chẳng để ý đến mấy loại trái hấp dẫn này. Bọn tôi mau chóng “hạ gục” cây sơ ri vì cành nó to bè và chắc chắn hơn cây trứng cá thân giòn…. Khi thằng Cá lóc, thằng Rùa, Cu đen đang vắt vẻo trên cành, miệng nhai tay đút túi từng nắm trái, tôi ung dung đứng bên dưới vít cành và ăn ngay tại chỗ những trái sơ ri giòn ngọt… Nhưng khác với lũ bạn vô tư, tôi có cảm giác như có ai đang nhìn mình từ phía sau. Một cái nhìn có thể khiến người ta lạnh buốt, ngay cả khi trời đang trưa nắng – Cho tao chơi với! Một giọng nói nhỏ nhẹ, mơ hồ thốt lên từ khuất sau khung cửa tối. Khi tôi kịp định thần để một quả sơ ri không mắc kẹt giữa cuống họng thì lũ bạn “cá rùa” của tôi đã nhảy phóc hết từ trên các cành xuống, hò nhau chạy qua lỗ thủng của hàng rào. Còn tôi, không hiểu sao vẫn đứng đó như trời trồng, hai chân ríu lại, mắt trừng trừng vào bậc cửa. Nơi đó, một cái bóng nhỏ ló ra khỏi bức mành. Cái bóng không đi hoặc chạy mà nó lê từng chập. Đó là cái bóng của con thú bị thương, chấp chới muốn tìm lại sự sống. Khi nó lết ra được hết bậc cửa, tôi thấy rõ đó không phải là một con thú mà là đứa con gái với đôi chân nhỏ xíu, teo quắt, quặp về phía sau. Nó di chuyển thoăn thoắt bằng hai cánh tay. Mái tóc dài của nó được thắt bím cẩu thả, chấp chới quanh một khuôn mặt trắng nõn, nhợt nhạt… Khung cảnh thâm u, chỉ có cây cối của ngôi nhà cùng sự xuất hiện đột ngột của nó khiến tôi không thể nào tránh khỏi ý nghĩa lóe qua đầu Tôi đang gặp ma giữa ban ngày. Sau tiếng thét “Mẹ ơi!”, tôi chỉ còn nhớ mình dồn hết sức chạy đến lỗ thủng hàng rào, mặc cho gai xương rồng đâm nhức nhối. *** Tôi rời đám ma Hiền và đi về nhà. Tôi định rẽ về hướng núi nhưng không hiểu sao chân đưa mình đến bờ sông. Gần 20 năm, thị trấn này vẫn vậy nhỏ bé và tĩnh lặng. Chỉ khác, người ta đã thôi sống nhờ vào đá. Những tiếng gõ đều đặn lóc cóc chỉ còn trong ký ức. Lúc này đây, khi tôi đang đi khỏi con đường trải nhựa, đi khỏi ánh đèn đường với lũ thiêu thân đang cuồng loạn gieo mình vào ánh sáng mà về phía sông, trong bóng đêm, tôi chợt đưa hai tay bưng lấy mặt mình nấc nghẹn. Như trong một đoạn văn tả cảnh cũ kỹ, cảnh tượng trước mặt tôi lúc này là dòng sông trong mát êm đềm chảy. Trên cao, trăng khuất một nửa trong mây, một nửa soi rọi xuống trần gian với vẻ tò mò, nghi hoặc. Tôi thót tim khi thấy một cái bóng nhỏ ngồi thu lu ngay trên bến, chỗ có mấy bậc thang dẫn xuống sông, dành cho phụ nữ giặt giũ và tắm gội. – Phải em không Hiền? Tôi bất thần lên tiếng, để rồi thấy thằng đàn ông trong mình đang bị bóp nghẹt bởi nỗi xấu hổ hơn là nỗi sợ bóng vía mơ hồ. Trả lời tôi chỉ có tiếng sóng đánh oàm oạp vào bờ. Trăng chợt tỏ hơn một chút đủ để nhìn thấy đống gạch đá vụn ai đó chất trên bờ. Người nào đùa nghịch khoác một bao tải rách lên đống đá nhỏ. Chỉ có thế mà thôi!…. *** Sau cú chạy thục mạng, tôi cũng nghe được từ người lớn câu chuyện về “ngôi nhà có ma”. Thực chất chẳng có ma cỏ gì sau mái nhà lá được bao bọc bởi dãy hàng rào xương rồng xanh thẫm. Đó chỉ là một câu chuyện kể buồn tẻ như bao câu chuyện éo le trên cuộc đời này. Có hai người, một già một trẻ sống ở đấy. Ông già Minh và đứa con gái tật nguyền. Ông Minh là một nghệ nhân bia mộ và làm cối đá có tiếng trong vùng. Ba tôi kể, hầu như các ngôi mộ trong nghĩa trang của thị trấn đều được dân trong vùng đặt bia từ nhà ông Minh. Thời trẻ, ông Minh sống với một người anh trai trên phần đất của cha mẹ để lại. Không biết có phải vì bụi đá và công việc nặng nhọc hay do cuộc sống quá khổ mà sau một thời gian dài bệnh nặng, người anh trai của ông Minh qua đời. Còn lại một mình, người trong thị trấn thấy ông Minh lặng lẽ sống bên những hòn đá tảng dựng đầy vách nhà. Rồi một lần sau chuyến ông theo ghe bán đá ở thượng nguồn sông Thoại, người ta lại thấy ông dắt về một người đàn bà mặt hoa, da phấn, dáng vẻ Tác giả Thanh Vân – Sản Xuất & Biên Tập VOV Thu Gọn Nội Dung Có nơi nghe tin tôi đến hát, ai đó đã căng biểu ngữ “Đả đảo Việt cộng Ái Vân!”. Tôi chỉ biết ngồi khóc. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy thân phận người nghệ sĩ lại mong manh đến thế. Họ không có gì cả ngoài lời ca tiếng hát nên khi bị vùi dập, họ chỉ biết kêu trời... >> Ca sĩ Ái Vân Nỗi đau bị mất căn nhà yêu dấu>>Ca sĩ Ái VânHớt hải chạy show để trả nợ>>Ca sĩ Ái VânĐã tự tử và "vượt biên" như thế nào để giải thoát tình duyên?>> Ca sĩ Ái Vânvà tin đồn đóng phim "con heo">> Ca sĩ Ái Vânđã từng đi hát chui như thế nào?Năm 1993 ông xã có job có việc làm - BBTở Mỹ, cả nhà tôi chuyển sang Mỹ luôn. Lúc này tôi đã có giấy tờ chính thức là cái passport theo điều luật 51 của Đức công nhận cho tị nạn nhân đạo, người Việt ở Đức vẫn gọi tắt là pass 51. Có hộ chiếu, từ nay tôi đã có thể bay đi khắp nơi trình diễn đàng hoàng chứ không phải đi chui trong châu Âu như trước. Thúy Nga Paris liền tổ chức một tour diễn tại Úc châu và Bắc Mỹ với nhiều tên tuổi quen thuộc của hải ngoại, chỉ mình tôi là ca sĩ mới lần đầu xuất hiện. Là một ca sĩ đi từ miền Bắc nhưng tôi đã đi trình diễn khắp châu Âu, Úc châu và Bắc Mỹ, ở đâu cũng được khán giả thương mến và ủng hộ nhiệt tình, cho đến một ngày...Sau nhiều năm chỉ thu hình ở Paris, năm 1993 lần đầu tiên Thúy Nga tổ chức ghi hình live tại một sân khấu lớn ở Nam California, đó là rạp hát Cerritos Center for the Performing Arts, nhân kỷ niệm “Paris by Night 10th Anniversary”. Buổi chiều tổng duyệt xong chờ đến tối sẽ ghi hình trực tiếp, bỗng thấy xì xào, nhiều gương mặt nhìn tôi e ngại và khác lạ. Một số nghệ sĩ thái độ gượng gạo không bình thường. Chí Tài gặp riêng tôi, nói “Nghe nói có nhiều người chống chị lắm”. Tôi tái mặt hỏi và được biết “Có ba ca sĩ không muốn hát chung sân khấu với Ái Vân” - “Lý do?” - “Ái Vân là ca sĩ Việt cộng”.Trước một cuộc gần như là “nổi loạn” của mấy ca sĩ này, ai nấy đều hoang mang. Toàn bộ vé đã bán hết, tiết mục thì sắp xếp tập dượt đâu vào đấy xong xuôi, chỉ vài ba tiếng đồng hồ nữa là mở màn, vậy mà nội bộ thì lại đang quá rối ren. Lập tức Ban Giám đốc của Thúy Nga Paris yêu cầu họp khẩn toàn đoàn. Cô Tô Ngọc Thủy tức Marie To và chồng là Huỳnh Thi tức Paul Huynh đại diện cho nhà sản xuất nói đại ý Đây là lần đầu tiên Thúy Nga tổ chức ghi hình trực tiếp trên sân khấu lớn của Mỹ với chi phí tốn kém nhất từ xưa đến nay. Anh chị em nghệ sĩ và Thúy Nga Paris đã phải làm việc cật lực một thời gian dài mới có được chương trình này. Cô Ái Vân cũng là nghệ sĩ như mọi người thôi. Cô hát bên Pháp mấy năm không sao mà tại sao sang bên này lại có chuyện như thế. Mong mọi người suy nghĩ và làm ơn giúp Thúy Nga ghi hình cho xong chương trình này... Nói tới đây, cô Thủy bật khóc, Huỳnh Thi và nhiều người của Thúy Nga Paris cũng khóc. Tôi thì tủi thân nên khóc mùi mẫn sao mọi chuyện êm thấm, không còn vụ “đảo chính” nào nữa. Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. Văn nghệ thì một cái lạ bằng tạ cái quen. Lúc đó Ái Vân là nhân tố lạ, mới nên rất được đón chào. Vì là ca sĩ độc quyền nên tôi được Thúy Nga tạo mọi điều kiện thu video, audio và hát trong hầu hết các show diễn do Thúy Nga tổ chức ở Mỹ và Canada. Khi được Thúy Nga giới thiệu cho tôi bài Trăng sáng vườn chè của nhạc sĩ Văn Phụng, phổ theo lời thơ Nguyễn Bính, tôi thích ngay. Lời ca khiến tôi hình dung ra cảnh “bên anh đọc sách bên nàng quay tơ”.Ca sĩ Ái Vân cùng nhạc sĩ Hoàng Thi ThơTrung tâm Thúy Nga sản xuất đến cuốn Paris by Night 17 thì có sự xuất hiện của nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn. Trước đó Nguyễn Cao Kỳ Duyên đã làm MC cho Paris by Night, nhưng từ khi có Nguyễn Ngọc Ngạn thì cặp đôi MC Nguyễn Cao Kỳ Duyên và Nguyễn Ngọc Ngạn là cặp bài trùng của Paris by Night suốt từ đấy cho đến bây giờ. Nguyễn Ngọc Ngạn vốn là nhà văn nên anh rất giàu kiến thức, vốn sống lại thêm sự duyên dáng, hóm hỉnh đã kết hợp khéo léo vốn văn học vào phần MC của mình. Đứng bên anh Ngạn là một Nguyễn Cao Kỳ Duyên trẻ trung, thông minh, duyên dáng và không kém phần hóm hỉnh đã mang lại cho khán giả những trận cười nghiêng ngả, những giây phút thú vị và bổ ích. Nói đến Thúy Nga thì không thể không nói đến đôi MC Nguyễn Ngọc Ngạn - Nguyễn Cao Kỳ Phương và tôi hát cặp liên tục một thời gian nên Thúy Nga cũng muốn thay đổi. Được biết Nguyễn Hưng nổi tiếng từ năm 17 tuổi khi anh đoạt giải Kim Khánh môn khiêu vũ do nhật báo Trắng Đen tổ chức tại Sài Gòn, anh vừa sang định cư tại Canada năm 1992. Sở trường Nguyễn Hưng là hát và nhảy. Khi mời Nguyễn Hưng về cộng tác, Thúy Nga có ý định cho tôi ghép đôi với ca sĩ này. Đang đà thắng lợi của liên ca khúc, tôi đề nghị Nguyễn Hưng cùng làm nhạc cảnh Tấm Cám, anh vui vẻ nhận lời. Tôi bàn với anh Nhật Ngân, anh khoái chí lắm, nói “Ok! Làm luôn”.Ái Vân với Elvis Phương trong “Bài ca sao” của nhạc sĩ Phạm DuyNăm 1997, tại Houston, Texas diễn ra giải Kim Khánh để vinh danh các ca sĩ hải ngoại, tôi được giải Kim Khánh ca sĩ hát dân ca hay nhất. Có một trái ngược thú vị là ở trong nước tôi được giải về nhạc nhẹ, ra hải ngoại lại được giải dân ca. Vui nhất là sống dưới mái nhà Thúy Nga Paris, tôi được thỏa sức tung hoành thể nghiệm trong nghệ thuật. Có những điều trước đây chỉ có trong mơ ước như làm liên khúc, nhạc cảnh lấy từ kho tàng truyện cổ dân gian... thì khi về với Thúy Nga tôi được ủng hộ hết mình. Với người nghệ sĩ, không có gì vui hơn. Niềm vui chẳng tày gang, giữa lúc cảm thấy sung sức nhất trong nghệ thuật, tôi chợt phát hiện mình bị mắc bệnh hiểm năm 1999 - 2000 là thời gian tôi có lịch diễn dày đặc, hầu như tuần nào cũng đi hát. Hàng tuần cứ đến thứ năm là xếp đồ đạc để thứ sáu bay show, hát ngày thứ bảy rồi chủ nhật bay về. Tuần nào cũng vậy, thứ hai, thứ ba, thứ tư chỉ có ngủ. Đến thứ năm lại xếp va li chuẩn bị đi. Nhân ngày nghỉ đầu tuần tôi lấy hẹn đi khám sức khỏe định kỳ. Hôm ấy bác sĩ Rebecca Phan Bích Vân khám cho tôi bỗng nói “Chị có cái gì trong ngực ấy. Chị đi làm mammogram chụp nhũ kiểm tra ngực đi” - “Cái gì chị?” - “Có một cái gì rất kỳ, chị cố gắng chụp xong thì mổ đi nhé”. Tôi đi làm mammogram theo yêu cầu của bác sĩ Vân nhưng chẳng thấy gì. Cô kỹ thuật viên đưa phim cho bác sĩ đọc ngay nhưng cô nói bác sĩ không thấy có gì bất thường. Tôi yên tâm vào toilet rửa tay chuẩn bị đi về. Nhưng khi xong việc đi ra tôi bỗng thấy cô kỹ thuật viên đứng ngay trước cửa “Xin lỗi bà cho tôi chụp lại một lần nữa”. Lại vào chụp, xong, tôi về nhà và vẫn đinh ninh không có vấn đề gì. Ba tuần sau bác sĩ Vân gọi “Chị à, chị đã đi mổ chưa?” - “Mổ gì cơ?” - “Thì đi mổ lấy cái hạt ấy ra.” - “Hạt nào? Bác sĩ xem phim bảo không có gì.” - “Chị có máy fax không, bật lên đi, em sẽ gửi kết quả chụp hôm trước cho chị”.Kết quả chụp hình có hình vẽ rõ ràng cho thấy có một hạt nhỏ 1-2 cm2 ở ngực phải. Tôi sờ vào thấy cứng. Khi đó mới hoảng, theo chỉ dẫn của bác sĩ, chúng tôi lập tức liên lạc với bác sĩ giải phẫu Hillsdale xin cái hẹn gặp ngưng hết các hoạt động biểu diễn để tập trung chữa trị. Mấy lần hóa trị làm tôi kiệt sức, đầu trọc lóc không thiết làm gì hết. Tôi rút khỏi Thúy Nga Paris từ đó. Bệnh tật làm tôi mệt mỏi không muốn hành nghề nữa, cộng với vài ba chuyện đàn bà vớ vẩn khiến tôi và Thúy Nga xa nhau. Rất đáng tiếc nhưng cũng phải thôi."Lúc sinh thời, vào những năm cuối đời, ba tôi thường nói “Con nên viết hồi ký đi”. Tôi cứ vâng, vâng rồi chần chừ mãi. Trước khi mất ít ngày, ba vẫn không quên nhắc tôi chuyện đó. Bản thân tôi khi nhìn lại quãng đời đã qua, tự thấy phận làm con, tôi đã mang lại cho cha mẹ những niềm vui sướng, tự hào thì ít mà đau đớn, buồn rầu thì quá nhiều, đằng đẵng. Cuốn sách này như lòng biết ơn của tôi đối với công lao sinh thành, nuôi dưỡng và dạy dỗ, dìu dắt anh chị em chúng tôi trên con đường nghệ thuật. Và cũng là lời tạ lỗi muộn màng về những đau khổ của ba má mà tôi đã vô tình gây ra...".Mười năm gắn bó với Thúy Nga Paris, tôi như con tằm đã nhả cạn tơ nên đôi lần tôi ngỏ ý với Thúy Nga Paris xin được rút lui, nhưng cô Thủy - Marie To không chấp nhận. Đến lúc này tôi chia tay với Thúy Nga Paris là vừa. Chỉ tiếc cuộc chia tay có chút vị đắng. Dù rất buồn vì cái kết không vui nhưng trước sau tôi vẫn nói rằng trong mười năm về với Thúy Nga là mười năm hạnh phúc nhất của đời tôi. Tôi đã được Trung tâm Thúy Nga Paris rất quý mến, cưng chiều và trân trọng. Thúy Nga Paris đã tạo điều kiện cho tôi mặc sức sáng tạo và thể nghiệm trong nghệ thuật, có nhiều tiết mục thành công nhưng cũng có những tiết mục không mang lại hiệu quả về thương mại. Trong một số nhạc cảnh tôi có dịp được đưa những người thân của mình cùng lên sân khấu diễn chung. Tôi coi đấy cũng là một ưu ái của Thúy Nga đây tôi xin gửi lời tri ân tới Trung tâm Thúy Nga Paris. Dù thế nào tôi cũng vẫn coi Thúy Nga Paris là gia đình nghệ thuật thứ hai, bên cạnh gia đình nghệ thuật của ba má tôi, mãi Vân, Ái Thanh, Chí Tài trong bìa CD do trung tâm Thúy Nga thực hiệnSau khi tích cực chữa trị, bệnh tật cũng đã ổn. May phát hiện kịp thời, khối u chưa di căn, nếu không thì trời cứu. Khỏe mạnh rảnh rỗi lại nhớ sân khấu. Thôi Thúy Nga Paris rồi tôi vẫn nhận nhiều show hát cho một vài trung tâm khác. Tôi có nguyện vọng về Việt Nam biểu diễn. Bệnh tật đã ổn nhưng bệnh này khó lường, không biết mình sống chết lúc nào. Tôi nhớ quê, thèm được một lần trở về hát trên sân khấu quê 2001, có phái đoàn chính phủ Việt Nam sang San Francisco, dẫn đầu là Phó thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Các doanh nhân Việt kiều ở San Francisco được mời đến dự. Ông xã nhà tôi cũng được mời, giấy mời “ông bà” nên ông xã bảo tôi “đi cho vui”, tôi tắc lưỡi đi theo. Buổi chiều hôm đó ông xã về nhà đón tôi, nói “Hôm nay phải đi sớm” - “Sao?” - “Hôm nay có thể có biểu tình”. Tôi thấy hơi chờn chợn nhưng đã lỡ đóng bộ rồi nên cứ đi. Gần đến nơi đã nghe hô đả đảo râm ran. Vào sảnh, thấy nhiều khuôn mặt cũng quen, đã từng ăn Tết ở Tổng lãnh sự. Nhưng nhiều khuôn mặt khả nghi lắm - lành lạnh và rờn chồng tôi ngồi đầu hàng thứ hai, thứ ba gì đó. Đến mục ông Nguyễn Tấn Dũng giải đáp, người thì hỏi vấn đề này, người lại hỏi vấn đề kia. Anh Thành Kim Lợi ngồi cạnh, ghé tai tôi nói “Vân muốn hỏi gì thì hỏi đi, muốn về Việt Nam hát thì hỏi đi, người ta giải đáp luôn”. Thế là tôi phát biểu. Tôi nói là tôi sang đây là chuyện riêng chứ không phải chính trị gì hết. Tôi muốn về Việt Nam biểu diễn, rất muốn được tạo điều kiện cho tôi được về nước diễn. Ông Nguyễn Tấn Dũng bảo thì cứ về, có sao đâu. Tôi cảm ơn và trở về chỗ ngồi...Ái Vân bên người chồng thứ 3 và các conPhần hỏi đáp vẫn tiếp tục, ông Dũng đang trả lời một câu hỏi thì tự nhiên cửa phòng họp bật mở. Một mùi xăng nồng nặc xộc vào và tiếng đàn bà hét chói tai “Đả đảo cộng sản!”. An ninh của Mỹ nhanh chóng ập vào lôi người đó đi. Ông Dũng vẫn bình tĩnh phát biểu tiếp. Sau đó giải tán, cũng không nghe ai bàn tán gì cả. Tôi đinh ninh sự việc cũng chỉ đến đó thôi. Chẳng dè ít ngày sau có tường thuật buổi gặp gỡ của Phó thủ tướng với cộng đồng người Việt Nam tại San Francisco của báo Công an Nhân dân, cuối bài có nhắc đến ca sĩ Ái Vân lên phát biểu về việc muốn trở về hát tại Việt Nam. Bài báo nhanh chóng lan truyền trên Internet rồi dần lan ra trên báo chí của người Việt hải hải ngoại gọi tôi là Việt cộng nằm còn nghe nhiều tin đồn khác về tôi như “Cô này đảng viên, là thân cộng, thậm chí họ bảo tôi là bí thư chi bộ đảng ở San Jose, là đại úy Việt cộng”... Thật là những sự tưởng tượng phong phú đến không 2002 và 2003 là hai cái Tết khủng khiếp với tôi. Hai năm suy sụp kinh khủng. Bên này đến Tết là dịp nghệ sĩ bận rộn làm ăn, bay show liên tục diễn cho cộng đồng khắp nơi. Trong khi đó tôi phải ngồi nhà trực điện thoại. Mỗi lần chiếc điện thoại trong phòng ngủ réo chuông là tôi biết ngay có một nơi nào đó từ chối show diễn của mình rồi. Thậm chí có nơi nghe tin tôi đến hát, ai đó đã căng biểu ngữ “Đả đảo Việt cộng Ái Vân!”. Tôi chỉ biết ngồi khóc. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy thân phận người nghệ sĩ lại mong manh đến thế. Họ không có gì cả ngoài lời ca tiếng hát nên khi bị vùi dập, họ chỉ biết kêu chấm dứt nghiệp hát ở hải ngoại từ đấy. Thà đắng cay một lần còn hơn đau khổ suốt Vân

vân ơi trên kia cao quá