Đoàn bác sĩ Đại học Phạm Ngọc Thạch tham quan Khu xử lý chất thải Đa Phước; Tặng xe chuyển bệnh và ngân sách khám, chữa bệnh cho bệnh nhân nghèo. Vợ, Mẹ, Bà của chúng tôi là cụ bà Phan Thị Nhế (Cô Giáo Nhế), sinh năm 1929, đã từ trần vào lúc 11 giờ 52 phút ngày 26 Tôi cũng đã 58 tuổi, dừng lại để quay lại cuộc sống của một bác sĩ điều trị càng sớm càng tốt vì nghề nghiệp vẫn là thứ tôi say mê, sợ để dài quá thì sau này không quay lại kịp nữa. "Một trong những sở thích tôi muốn làm đó là trở về nhà sau khi làm việc Sóng Lúa Mẹ Tôi (thơ: Vũ Hối) Nền văn học nghệ thuật Việt Nam vừa mất thêm một họa sĩ tài danh: họa sĩ Vũ Hối. Ông sinh ngày 22 tháng 11 năm 1932 tại làng Dương Đàn, quận Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam và qua đời ngày 19 tháng 8, 2022 tại Maryland, Hoa Kỳ. Ông là một họa sĩ, thi Chúng tôi biết rằng các vị đều đang mong cho con mình sẽ giành được kết quả cao nhất trong kì thi này. Hãy nói với con rằng, dù điểm số của con là bao nhiêu, cha mẹ vẫn yêu con và không hề phán xét. xin đừng nghĩ rằng chỉ có kỹ sư hay bác sĩ mới là những người Tôi chưa bao giờ thích làm bác sĩ. Hồi đó, có thằng bạn rủ tôi đi thi y, tôi về hỏi mẹ, bà ấy đồng ý thế là tôi thi. Năm đầu tiên tôi thi rớt, năm sau thi lại. Nhưng tính cách tôi là đã học cái gì, làm cái gì phải tới cùng. Người mẹ tốt hơn là một bác sĩ tốt, tin rằng qua cuốn sách này, các mẹ sẽ nâng cao được sức khỏe của con trẻ, nâng cao chất lượng cuộc sống của con trẻ trong tương lai, trở thành bác sĩ chăm sóc sức khỏe của riêng trẻ. Giá sản phẩm trên Fahasa.com đã bao gồm thuế Từ khi làm vợ một công chức bưu điện bình thường đến khi trở thành phu nhân của một sĩ quan cảnh sát quyền uy của Vùng Một Miền Trung, Mẹ luôn là người nội trợ âm thầm sau lưng Ba. Ba an lòng lo việc nước, Mẹ lặng lẽ quán xuyến việc nhà, nuôi con. Là một sĩ quan Cảnh Sát, Ba thường xuyên thay đổi nơi làm việc. IbDigv. Skip to content Quảng cáoTÁC GIẢVề báo TRẺRAO VẶTLIÊN LẠC “Tôi là một bác sĩ bất tài” “Tôi là một bác sĩ bất tài”, đó là lời của người bác sĩ khi nhận được một cuộc gọi báo từ phía gia đình bệnh nhân tại tiểu bang Texas, Hoa Kỳ, khi ông đang trong một kế hoạch ngắn ngày khám chữa bệnh từ thiện tại một vùng núi xa xôi ở Nam Mỹ. Tiếng thở dài cùng lời tự than trách bản thân bất lực “Tôi xin lỗi, tôi là một bác sĩ bất tài”. Bác sĩ Melmed – một vị bác sĩ tận tâm nhất mà tôi đã từng gặp trong đời mình. Ông đã đồng hành với gia đình tôi trong suốt 5 tháng cùng bố tôi chiến đấu với căn bệnh ung thư phổi. Cơn đau lưng kéo dài của bố tôi có ngờ đâu nguyên nhân lại chính là tế bào ung thư đã chạm đến cột sống. Ảnh Odyssey Ung thư – bản án tử hình không đợi ai Nhận được tờ giấy báo kết quả sau ung thư nhiều lần scan và khám bệnh; một tờ giấy trắng với những dòng chữ đen cô đọng như là một bản án tử hình đối với bệnh nhân và gia đình. Ai cũng nhắc nhở nhau rằng sẽ ổn thôi nếu cứ nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn thực hiện đúng các lịch trình khám, hoá trị, xạ trị và ăn uống theo chế độ dành cho người bệnh. Nhưng bản thân ai cũng có cho mình một câu trả lời thế là xong. Nếu có một phép màu cho tôi được quay trở lại khoảng thời gian đó, làm một điều gì đó với bố mình, thì tôi ước rằng bằng mọi khả năng cho phép, sẽ đưa bố đến những nơi bố mong muốn, ăn những món ăn bố thích mặc cho điều đó có tuân thủ theo lịch ăn uống của bác sĩ kê toa hay không, và làm những thứ mà trong hoài bão, bố đã muốn làm từ rất lâu. Sinh ra trong thời bình, cái mà chúng ta phải đương đầu chiến đấu còn đáng sợ hơn đạn bom súng ống thời chiến đó là sự ô nhiễm, thức ăn độc hại,… tàn dư của tất cả những điều đó cộng lại và con người phải chiến đấu với bệnh tật. Nó còn đáng sợ hơn vì gây ra cái chết âm ỉ mà người ta không lường trước được. Hai tháng là thời gian chúng tôi phải hoàn thành các thủ tục, xét nghiệm, scan, ký các loại giấy tờ cần thiết cho bảo hiểm, kiểm duyệt,… cũng là lúc các tế bào ung thư hùng hục dần chiếm lấy cơ thể bố tôi. Vào lúc 2 giờ sáng của một đêm rét buốt, gia đình đưa bố tôi nhập viện cấp cứu vì không thể cầm cự nổi cơn đau. Sau khi qua khỏi cơn nguy kịch, mọi người thở phào nhẹ nhõm, thì phải đối diện với một quyết định tiếp theo Có đồng ý giải phẫu xương sống hay không, ngay lúc này? Vì khối tế bào ung thư đã có đường kính đến 9cm, nó chạm đến xương sống của bố tôi và vài dây thần kinh nào đó, theo cách giải thích của bác sĩ, nên bố sẽ gặp khó khăn khi điều khiển một số hoạt động. Việc giải phẫu sẽ gắp ra một đoạn ở phần xương sống, và lắp vào vị trí đó là một con ốc. Chỉ nghe thôi mà tôi đã rùng mình. Em trai tôi đã thay mặt gia đình ký vào tờ biên bản chịu trách nhiệm quyết định phẫu thuật. Đôi khi chỉ trễ một giây, ta có thể lỡ hẹn cả một đời. Đôi khi ta muốn làm điều gì đó cho người mình yêu thương trong hôm nay, ta lại để cho ngày mai, nào có ngờ đâu đôi lúc… cái ngày mai ấy sẽ không bao giờ đến… Ảnh Ca mổ thành công, cả nhà mừng rỡ. Ngạn ngữ khó có sai “Người ta sẽ không trân trọng sức khoẻ của mình cho đến khi đau yếu!” Sau ca mổ, bố tôi được đưa về phòng hồi sức, tôi không cầm được lòng, đã bù lu bù loa ngay tại chỗ. “ây là bố tôi sao?” Xung quanh bố tôi đủ loại dây nhợ lằng nhằng, tiếng nhịp tim, đồng hồ đo,… Những thứ đó tôi đã xem trong phim ảnh, nhưng sao nó lại trở thành hiện thực như thế này? Nhiều ngày sau đó là một quãng thời gian dài bố tôi cùng gia đình ăn-uống-ngủ-nghỉ trong bệnh viện. Bố bắt đầu tập vật lý trị liệu để đi lại. Một khi có bất kỳ điều gì chạm tới cột sống, nó cũng ảnh hưởng toàn bộ cơ thể. Bố tôi vốn gầy sẵn, bây giờ phải “nạp” thêm cả mớ thuốc men thì làm sao ngon miệng, chẳng bao lâu sau người bố tôi chỉ còn da bọc xương, theo đúng nghĩa đen. Và tiếp theo, những tờ giấy mà gia đình tôi phải chịu trách nhiệm ký nhận đó chính là quyết định xạ trị, và rồi… hoá trị. ối với xạ trị, nó chỉ làm cho cơ thể bệnh nhân toát mồ hôi. Nhưng hoá trị, nó có tác dụng giết các tế bào ung thư. Dù vậy, nó không đủ “thông minh” để “tránh” các tế bào không ung thư, cơ thể người bệnh sẽ yếu đi do tế bào xấu lẫn tế bào tốt đều bị mất đi. Vào một ngày khi một người chịu trách nhiệm về việc xuất viện đến phòng bệnh nói với chúng tôi rằng “Gia đình hãy mang ông ấy về nhà và chăm sóc đi”. Không lúc nào gia đình tôi lại hoang mang như lúc này. Trong một lần đang ăn tô cháo vào giờ trưa vội vàng, tôi nhận được cuộc gọi của mẹ nói có một bà bác sĩ khác đến nói với em tôi và mẹ tôi “Bố tôi chỉ còn 2 tháng nữa thôi”. Câu nói lỡ dở của người bác sĩ đó, làm tôi buông ngay cái muỗng và suýt nữa hét lên ngay ở tiệm ăn, tôi vội vàng chạy đến bệnh viện. Khi bố tôi về nhà, nhiều ngày tiếp theo có nhân viên của bệnh viện đến để tập vật lý trị liệu cho bố. Nhưng bố yếu dần và không thể tập ngay cả những động tác căn bản. Ngày tiếp theo, người nhân viên từ chối đến tập cho bố tôi. Thế là, chúng tôi giúp bố tập. Những bữa ăn từ đặc sang loãng dần, và rồi những gì bố có thể ăn được chỉ còn là nước cháo. Tôi hoang mang nhận ra rằng sự sống của một bệnh nhân ung thư chẳng khác nào một quả bong bóng rơi trên một bụi cây xương rồng, sẽ xẹp nhanh chóng. Ngày Thứ Bảy định mệnh Có lẽ trong suốt cuộc đời này, tôi sẽ không thể quên được ngày Thứ Bảy định mệnh hôm đó… Một cuộc gọi tôi không bao giờ mong sẽ nhận được từ mẹ tôi “Con về nhà liền được ko, bố con yếu lắm”. ường từ công ty về nhà chỉ 10 phút mà dài như vô tận. Trời Texas 100 độ F nhưng người tôi lại cảm thấy lạnh toát. Giây phút đầu tiên khi đẩy cửa bước vào, tôi nhìn thấy mẹ kéo tấm chăn phủ lên đầu bố… mọi thứ xung quanh tôi dường như tan nát và sụp đổ. Và giây phút đó tôi đã biết được… thế là hết!! Lúc trước, tôi rất thích ngày Thứ Bảy vì được thư giãn sau 1 tuần làm việc. Nhưng bây giờ, ngày Thứ Bảy đối với tôi trở thành một nỗi ám ảnh không tên. Hai ngày sau khi bố đi, khi nằm thờ thẫn trong phòng và nhìn lên trần nhà không mục đích, bóng đèn ngủ đầu giường tôi xẹt điện dù không được bật nút “on”, bất giác tôi hỏi “Có phải bố không, cho con thấy bố đi…” nhưng tôi đợi mãi không có ai lên tiếng. Lúc trước chỉ cần vài bước chân là có thể gặp bố, nói chuyện với bố… còn bây giờ thì cố gắng liên lạc với bố một cách vô ích… Năm tháng qua đi vội vã, có khi nào ta ngừng lại một phút để yêu thương. Ảnh Pexels Con người ta thường không trân trọng những gì mình có, dù đó là thứ hạnh phúc vô giá kề bên ta hằng ngày. ể khi mất rồi, mới thấy hối tiếc… Tôi đã mất đến 30 năm mới học được hai từ “quá trễ”. Ngày cả gia đình bên nội gồm các cô chú, anh em họ tôi từ California bay qua Texas dự lễ tang, và sau đó là đến nhà xác để đưa linh cữu bố tôi đi hỏa táng. Giây phút em trai tôi bấm nút công tắc, ngọn lửa bừng lên bên trong chiếc hộp kim loại, bất giác cô tôi cất lên lời “Thế là anh Hai đã xong một kiếp người.”… âu đó quanh đây, bài “Cát Bụi” của Trịnh Công Sơn vang lên. Tận cùng của mất mát là nỗi đau còn sự mất mát sẽ trở thành một vết sẹo dài khắc trong tâm trí. ể rồi mỗi khi mùa lạnh qua đi, cơn gió thoảng cũng đủ để cho bản thân người đó nhói lên từng hồi. Trễ một giây lỡ một đời Mãi đến 8 tháng sau cái ngày định mệnh đó, tôi mới có thể đủ bình tĩnh để ngồi viết lại những tháng ngày khó quên. êm trước hôm bố tôi mất, tôi về nhà đi ngang giường bố thì nghe tiếng bố gọi gì đó. Tôi chạy vào phòng nhanh tay treo chiếc giỏ lên sào và thay đồ để thoải mái hơn. Lúc trở ra giường thì bố đã ngủ lịm đi rồi. Tôi chỉ còn biết đến bên cạnh nhìn bố một lúc rồi trở vào phòng. Thế đấy, đôi khi chỉ trễ một giây, ta có thể lỡ hẹn cả một đời. ôi khi ta muốn làm điều gì đó cho người mình yêu thương trong hôm nay, ta lại để cho ngày mai, nào có ngờ đâu đôi lúc… cái ngày mai ấy sẽ không bao giờ đến… “Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu”. – Phạm Lữ Ân Tấm ảnh hiếm hoi của gia đình thời bố tôi còn khỏe mạnh. Ảnh Zoey Hoa ZH Garland, TX. Chia sẻ Related Posts Page load link Tôi và mẹ lại đắm chìm vào những nụ hôn…2 cơ thể hòa vào nhau hoạt động hết công suất…để kiếm tìm những cơn khoái lạc…. Cảm giác tê dại đầu khất, nóng rát, căng cứng ở chim…làm tôi hơi nhụt… Nhưng nhìn mẹ lim dim…cơ thể mẹ co giật làm tôi kích thích muốn làm tới hơn… Tôi nằm lên mẹ, mông nhấp nhịp nhẹ để hồi chút sức… Giờ mẹ mệt và kích thích lên ko rên lên lời…chỉ ư ư….a…a ở cổ họng… Ôm mẹ…hôn mẹ…nhẹ nhàng êm ái như những bộ him cấp 3 của hàn… kệ mẹ vuốt ve rồi cào cấu lưng tôi… Cứ vậy gầm 15p sau, chim tôi hết cảm giác tê dại và rát và thay vào đó là cảm giác được bướm mềm mại bao bọc kích thích, cảm giác ẩm ướt nhớt nhát của tinh trùng và nước nhờn của mẹ làm trơn…. Tôi biết, tôi đã sẵn sàng cho shot thứ 2… Tôi quỳ thẳng ng lên….lại để 2 chân mẹ lên tay tôi…2 tay tôi úp vào ngực mẹ giữ thăng bằng….2 tay mẹ úp lên 2 tay tôi giữ chặt… Và tôi bắt đầu nhịp nhồi chim vào bướm mẹ… Chim tôi nhìn bóng nhẫy,chút bọt trắng sữa bao quanh lỗ bướm mẹ…bướm mẹ giờ đỏ hồng lên…. Tôi vừa giã cua mẹ…lại vừa kích thích ngực…làm mẹ cứ oằn m lên….đầu lắc lư sang 2 bên rồi lại ngửa lên theo nhịp giã của tôi… tiếng chim va vào bướm phập…phập…bạch bạch…lại còn nhốp nhép..tôi cảm tưởng có thể kích thích bất kì ai dù yếu đến đâu… Mẹ lại chuẩn bị lên đỉnh lần nữa….lần này tôi không nhẹ nhàng mà lại càng mạnh và nhanh hơn… Thật sự mẹ ko chịu nổi nữa…mẹ cấu chặt tay tôi…răng cắn vào môi lại càng làm tôi hứng…đến khi mẹ rú lên…rất to…bên ngoài chú ý thì có thể nghe thấy…. ư…ư…aaaaaaa…… tôi dừng lại để mẹ bình tĩnh lại…nhưng cơ thể mẹ co giật dữ quá …tôi thả mẹ ra…ôm lấy mẹ….mẹ dựa vài cầm tôi vừa thở vừa rên… hư hư hư…ư…ư… E…sướng….lắm…hả… Hư…ư…d…ạ… Cứ ốm mẹ vậy…để mẹ hồi tỉnh… 2 cơ thể ướt đẫm mồ hôi…2 bộ phận nhớt nhát bởi tinh giường lộn xộn hẳn vì chăn ga gối đệm văng tứ tung…khung cảnh cứ như 2 chúng tôi là nhân vật của phim sex nặng vậy… Tôi lại tiếp tục nhấp…vòng tay xuống qua cổ mẹ…tôi cúi xuống tiếp tục hôn mẹ…mẹ say đắm cuồng nhiệt đáp trả tôi… Mồ hôi của tôi và mẹ chảy lăn dài trên má mẹ…khá thấm mệt rồi…tôi phải nhanh hơn để ra… Mông tôi lên xuống nhanh như máy để đảy chim vào bướm mẹ… A…đây rồi…tôi bắt đầu có cản giác cực mạnh…ko như những lần trước…lần này cảm giác nó khác hẳn sướng hơn,kích thích hơn…. Tôi bắt đầu tư thế đón cơn bão tới…mẹ hiểu ý, mẹ dang rộng chân, đưa 2 chân quập lên tận eo tôi để đưa mu bướm mẹ lên cao hơn, cho tôi dễ nhấp… Cảm giác thông thoáng hơn, chim ko bị ép sát nữa lên đỡ rát… Tôi cố gắng thêm 30s rồi cũng phải cong lưng lên nhấp cố và cái rồi giật bắn vào bướm mẹ xối xả… Cảm giác ra lần hai rất khó tả các bạn ah…thời gian co giật lâu hơn, sướng hơn nhiều… túi tinh với tinh hoàn co giật mạnh lạ thường như có ai đó vắt sạch những thứ còn xót lại vậy… Cứ mỗi lần tôi giật bắn tinh là 1 lần tôi co mông lại rồi lại ấn vào…ko chủ ý nà chỉ là vùng cơ mông với đùi do kích thích mà giật… buốt sướng bên trong tê dại mất cảm giác ở chim… Phải gần 1 phút tôi mới hết cơn co giật…mệt dã ng…ko còn sức lực, tôi đổ ng sang 1 bên thở phì phò…mẹ nhanh chóng lấy tay bịt bướm lại nhưng không kịp…tinh trùng do 2 lần bắn của tôi quện với nước nhờn của nẹ chảy ra ướt đẫm những ngón tay mẹ chảy xuống ướt đẫm 1 khoảng ga đệm… Mẹ đưa bàn tay lên nhìn rồi la … ối nhiều thế…eo… Nói rồi mẹ chùi tay lên ngực tôi…mặt giả đò kêu bẩn… gớm uống suốt mà kêu kinh… Uống này… Nói rồi mẹ quệt ở bướm mẹ rồi đưa lên quệt vào mồn tôi…eo…nhìn nữa uống còn đỡ…đăng này…ọe… Ức m…tôi cũng đưa tay xuống bướm mẹ lấy chút hỗn hợp quệt lên môi mẹ…mẹ chêu tôi…đưa lưỡi quanh môi ra vẻ ngon, và thích…thấy vậy tôi lại lấy thêm chút đưa lên …mẹ lại nút ngon lành…mẹ cũng ko vừa định chêu lại tôi…thì tôi nhanh tay cầm tay mẹ đưa vào môi mẹ…mẹ mất đà đành chịu…nhưng lại kéo đầu tôi xuống hôn…kích thích quá tôi đưa ngón tay móc sâu vào bướm mẹ rồi đưa lên giức mô chúng tôi…2 chúng tôi cùng mút…. Chán chê tôi ôm mẹ vào lòng mặc kệ ng chúng tôi đầy chất nhầy và tinh trùng… Mẹ cầm chim tôi…cảm giác ê nhức bắt đầu xuất hiện ở chim tôi…nhìn chim tôi giờ bớt cương đi nhưng sưng húp lên rất bựa.. eo …chim a mềm nhũn như giun ấy..bựa thế… Hihi Lần 2 ra sướng ko a…e đã quá… Sướng nhưng mệt quá… Hi cho chết…tội ham hố…mà lần 3 sướng hơn nữa cơ… Thật hả….tiếp nha… Thôi …a mệt đấy…với lại lâu ra lắm…ng ta rát hết bướm rồi…ko chịu dc… tôi ngồi dậy nhìn bướm mẹ…quả thật ,bướn đỏ ửng lên, cũng hơi sưng rồi… Tôi nằm xuống ôm mẹ vào nói… nhưng a muốn xem cảm giác ất… tôi là vậy có tính tò mò cao… mệt cũng thử… thôi…ngta đau…hay … ???? E thủ dâm cho nha… Ừ…thế cũng được…nhưng a nghỉ tí cho hồi đã….. Ừ…hihi. Ham hố lắm… mẹ lấy tay ấn vào chán tôi… hihi…hnay a hứa làm 5 lần mà…mệt cũng làm đủ cho vk yêu của a… Hứ …ai là vk a…e chỉ làm mẹ a…ko làm vk nhá… Hihi 2 chúng tôi cứ nằm vậy ôm nhau cười… Tôi nằm vuốt ve mẹ…hết vuốt ngực lại đưa xuống bướm mẹ…mẹ hơi dạng ra để tay tôi đi vào thì mẹ kẹp lại… a để đấy đi…ư…dừng nghịch e nữa mà… Nói rồi mẹ quay lưng lại tôi lép sát lại..đầu gác lên tay tôi…tôi cứ để vậy… lạ là chim tôi vẫn chưa cương lên…chỉ cương nửa vời…ko mềm ko cứng… Thấm thoát nửa tiếng trôi qua…mẹ bỗng từ từ cho tay xuống nắm lấy chim tôi…nhẹ nhàng kích thích… Que thật lúc đó tôi ko hứng chút nài nhưng vì tò mò cộng với mẹ kích thích lên chẳng mấy chốc chim tôi lại vươn lên…to to hơn lúc trước…có lẽ do bị sưng húp lên mới vậy… Mẹ quay lại…gác chân lên đùi tôi…tay phải mẹ sóc…tôi xiết tay mà mẹ gối lại…để mẹ dụi vào cổ….tôi quay đầu lại kê môi lên trán mẹ… Mẹ cứ sóc…tôi cảm thấy rát, nhức ở chim…nhưng vẫn kích thích… Được 5p mẹ mỏi tay dừng lại thì tôi tự sóc…tay cầm chim m mà hnay lạ ghê…bì bì..hay phết…tôi sóc thù tay mẹ lại mơn chớn ngực rồi chuyển xuống vùng bụng dưới rôi lại nâng bi lên day nhẹ… Có ai giống tôi không…khi sóc lọ thì dễ ra lắm…ấy thế mà quan hệ thì cũng dc lâu… Tôi mỏi tay dừng lại thì mẹ lại thay tôi sóc…lúc này 1 tay tôi sờ nắn ngực 1 tay đưa xuống bướm mẹ móc nhẹ… Mẹ dụi vào tôi thở bắt đầu mạnh hơn…tay mẹ bóp chặt lại sóc nhanh hơn… Và rồi cơn cực khoái của tôi lại đến…các cơ co lại mạnh dữ dội…mẹ biết lên nhanh tay hơn…để chim tôi nằm sát bụng hướng lên phía mặt tôi…mẹ nhanh mạnh… Túi tinh của tôi co thít lại…tinh hoàn rút lên sát gốc chim…tôi tự nhiên thít chặt cơ mông rồi gồng lên bắn tinh…tôi bắn được 1 dòng tinh ngay phát giật đầu tiên, và những lần sau chỉ dịn ra được vài giọt tinh…tuy tôi vẫn co giật rất mạnh… Cái buốt quang vùng sương chậu , cái tê dọc thân chim xuất hiện…làm cơn cực khoái của tôi thêm phần mới lạ…rất sướng… sướng lắm đúng ko a… Ư ư…sướng …hừ… Hihi…e biết mà..nhưng hại cơ thể lắm đấy…e chỉ làm lần này cho a biết thôi…ko có lần sau đâu… Ư… Hại thật đấy các bác…độ 10 phút sau tôi đã thấm cái nghịch dại rồi…đau, ê ẩm…vùng sương chậu…mệt mỏi dã rời toàn thân…ko còn chút sức nào… gớm chưa…thế mà đòi 5 phát…gục chưa con yêu… Hị hị…mệt quá…. Cho chừa…tinh của con đặc qúa nè… nói rồi mẹ cúi xuống liếm lấy tinh trùng của tôi… bổ lắm đây…hi…thôi đi tắm đi…rồi nằm nghỉ…mẹ đi nấu cơm… Thôi nấu làm gì…con mệt lắm…hực…chỉ muốn nằm ngủ thôi… nói rồi tôi kéo mẹ lại vào lòng…1 tay đặt lên mông mẹ… thôi…ăn cơm…ko đói càng mệt hơn… Thấy vậy tôi liền lấy đt đặt đồ ăn…hẹn 12h mang tới … Và tôi tiếp tục ôm mẹ nằn ngủ…mẹ cũng nghe lời nằn ngoan trong lòng tôi… Bựa cái là mẹ cứ lấy ngón tay vuốt vuốt ngực tôi rồi cười tủm tỉm…tôi lúc này chiu rồi ko nhích được…tôi thấy vậy liền cào mông mẹ lạt… ngủ ngoan đi ko…kêu rát bím rồi còn khiêu ah… Mẹ bỗng trề bĩu môi… xí… Rồi cả 2 chìm vào giấc ngủ…. 12h…có tiếng chuông …mẹ mặc mỗi quần áo ngoài đi xuống lấy đòi ăn…haiz…định khiêu khích anh đưa đồ ăn chắc… 2 ng ăn…tôi chẳng nói mẹ cũng thế…mẹ cứ tủm tỉm cười… Ăn xong kệ bát đũa…tôi thình lình kéo mẹ lại giường nằm ngủ tiếp… Đến 2h30 thì mẹ lại gọi tôi… con…dậy dậy…đưa mẹ đi spa chút nào… Oa oa…mệt lắm…mẹ tự đi đi… Ko…a yêu đưa đi cơ…. Nghe vậy tôi dậy ngay tức khắc… Mẹ dậy lôi ngay tôi vào nhà tắm…mẹ tắm cho tôi kĩ càng rồi…mẹ tự tắm… Số m sướng thật, hết H rồi mẹ tắm cho…hi. Tự dưng thấy mẹ cúi xuống kì chân để lộ bướm về tôi… vậy là tôi lấy chim đã cứng chọn tư thế rồi nhấp cái ót…vài bướm mẹ…mẹ kêu lên… á…rát mẹ quá… rồi mẹ đứng dậy rút ra…tôi cười hihi…ko nói gì… con dâm quá đấy…mẹ vẫn rát mà… rồi mẹ cầm chim tôi lép vào lòng tôi thì thầm… nếu cảm thấy đủ tự tin…tối nha con…hihi… Hên quá…tôi đã dại dột khi chọc mẹ vậy…nhỡ mẹ thích chắc chết quá… Tắm xong, mẹ ra trước tôi ra sau…mẹ đứng gần giường nhìn xuống mà ngao ngán ,, ối chiến trường lanh tanh bành… Tôi và mẹ dọn dẹp một lúc thì cũng xong…nhưng cái khoảng ố kia…có ga mà ướt xuống cả đệm….đành chịu thôi…mai giặt vậy…may mà mầu tối… Đưa mẹ đến spa, mẹ thủ thỉ nhỏ… a yêu về đi…tí e đi cùng mẹ cái H về… Ừ hi… Về nghỉ đi…tối e hành sau…heehe. về phòng, tôi bật điều hòa rồi định ngủ, nhưng lại bê laptop lên giường check face chút… Vừa vào thì thằng bạn nt. buzz… T đây…buzz gì.. Làm vài ván ko mày… T mệt…đi ngủ đây… Như lợn thế… Kệ bố…he hs. À… Gì… Xem ảnh hôm trước ko… Ảnh hôm thi ấy hả… Ừ… Có gì hay ko… Có cứt….nè…xem đi quanh quanh có mấy cái ảnh chụp mấy thằng với H…có 1 2 cái tôi và h chụp chung nhau…cũng chỉ như mọi lần…đứng sát nhau chấm hết… đẹp ko… Cũng được…tạm…he À… Gì nữa… T có ảnh này hay lắm… Lại ảnh bậy chứ đéo gì. Đoán như hạch…cho mày xem…mày phải mời bọn t một bữa 2 tăng….oke bạn bè như cứt…biết tính nhau hay tò mò, lại còn nhử…đoán nó lừa nhưng nghĩ lại…thằng này ít khi nâng tầm lên mức như vậy…cùng lắm chỉ bữa lẩu tại phòng… oke…gửi đi… Đây… Có chút hồi hộp ko hề nhẹ…tò mò mà… Và rồi bức ảnh hiện lên… Đó là bức ảnh ở hành lang trường…và có hai ng…ng con gái đang ôm ng con trai từ phía sau…mn đoán ra chứ… Đúng đó là H và tôi…tôi nhói đau, bồi hồi nhớ lại.. Em ôm tôi, e im lặng….và e đã khóc chăng…ôm chặt tôi… Có lẽ tiếng bước chân là của thằng bạn… buzz… Ừ Đang giá ko… Cảm ơn mày… T hiểu mà…t chỉ edit lại rồi gửi mày…kiểu j mày cũng bắt xóa lên t xóa rồi… Mẹ…t với mày thông nhau chưa…mà sao hiểu t quá vậy… T đoán thôi…nhưng mắt t cũng tinh lắm…haha Ừ….đáng giá bữa 2 tăng lắm… Ha ha… …. À…bonus thêm cho mày vì đã mời ăn.. rồi một đường link được gửi đến… nhấp chuột vào…bài hát ngân lên…nghe lần đầu…mà cảm nhận như viết cho tôi vậy…đã đâm lại xoáy vào tim tôi… Mở loa to hết cỡ, từng câu hát của bài hát thấm vào tôi…từ đó bài hát thành bài tủ của tôi…tôi nghe bất cứ khi nào 1 m…cần nhâm nhi nỗi buồn… 'Anh ghét làm bạn em – Phan Mạnh Quỳnh' Tôi bật nhạc, quay lại với bức ảnh…có lẽ đây là bức ảnh đầu tiên của thằng bạn xuất thần đến vậy…khung cảnh buồn tĩnh lặng, 2 nhân vật buồn…bức ảnh ảm đạm buồn…tôi cài ngay làm ảnh nền máy tính. Để lại máy tính lên bàn…tôi ngồi lên ghế tựa vào, rồi rút điếu thuốc lên…rít 1 hơi dài rồi ngửa cổ phả lên trần nhà…buồn…đắng lắm… Chẳng hiểu sao tôi lại có thể buồn đến mức vậy…muốn khóc lắm…nhưng con trai ai lại vậy…với oan ức gì mà khóc than…lại 1 hơi thuốc dài nữa… Cạch… Tiếng nhạc to với tâm trạng suy nghĩ tôi không để ý rằng có ng đang nhìn tôi, đang nhỏ lệ vì tôi…tôi quay ra nhìn e…e không còn vô tư, không cong cười toe toét với tôi nữa… Có lẽ e đã thấy bức ảnh trên máy tính, có lẽ e đã cảm nhận được lời bài hát và có lẽ e đã thấy tôi buồn, tuyệt vọng. E nhìn tôi, rồi e chạy lại phía tôi…quàng tay ôm tôi từ phía sau….gục lên vai tôi…khóc 1 cách vô tư … sao q…ko…tl ..hức…tin nhắn…của…hức …h Q biết phải tl sao đây…chẳng lẽ lại gào lên rằng a yêu em…rồi lại nhận lại 1 lời cay đắng ư… H đã bảo q đừng yêu h mà…hức… e khóc lên vai tôi…tôi cảm thấy được sự đau đớn của e..nhưng tại sao e nhất quyết ko yêu tôi…tại sao…?¿?? Tôi đứng dậy ôm e vào lòng… trái tim a đây…e cảm nhận đi…a ko muốn…nhưng nó đâu nghe lời… A…huhu…e hận a… Tôi ôm chặt hơn…để e khóc…và tôi lần đầu trong đời biết khóc vì 1 ng con gái… con đâm vậy làm tinh chui sâu vào tử cung mẹ…rồi nhỡ mẹ có thai thì tính sao đây… Con…con.. xin lỗi mẹ…. Con muốn mẹ có con với con thật sao??? … Con biết làm vậy…là ko lên mà…con rút chim ra đi….hức … Tôi toan chống tay dậy rút chim ra thì… từ đã… Nói rồi mẹ nhoài người dậy với cái khăn mặt,rồi vòng tay xuống dưới,đặt khăn mặt ngay mép dưới bướm rồi từ từ đẩy tôi rút chim ra… Mẹ khẽ ngồi co hai chân lên, cúi xuống lau bướm… Bỗng mẹ ôm mặt khóc lên rưng rức….tôi tiến gần mẹ, nâng đầu mẹ lên nhìn… con ra trong mẹ nhiều quá…con biết mẹ nhậy lắm ko..hức….chắc lần này có thai mất…hức hức…rồi mẹ biết để nuôi hay bỏ đây…hức…làm thế nào cũng ko phải…hức hức…. quả thật tôi ra nhiều,nhưng mẹ ra cũng ko kém…ướt cả khăn lẫn cái gối kê dưới mông mẹ. Tôi lúc này thấy vậy cũng cuống lắm rồi…ko vi chuyện thai mà chuyện mẹ khóc…mẹ bình tĩnh mới giải quyết được chứ… con xin lỗi…tại …con ko nghĩ được gì lúc ý nữa… Hức hức…con quá đáng lắm….làm chuyện đó với nhau đã quá đáng rồi…lại còn muốn có con với nhau nữa… ko nghĩ đc cách gì đành kéo mẹ vào lòng rồi nằm xuống, vòng tay ôm chặt vào lòng….để vậy cho mẹ khóc… Một hồi sau mẹ cũng ngừng… con thật giống bố…lúc xong, thì lại ôm và âu yếm đối phương đến lúc dậy…mẹ thích cảm giác ấy…cảm giác được yêu thương, dược cảm thông…và mang đến cho ng ta lòng tin… … Giờ con hay suy nghĩ xem những hành động vừa rồi có lên làm không… Thật sự là ko lên… Vậy sao con lại làm… Vì vì…con lên cơn thèm…với lại mẹ như vậy con ko kìm được…con xl… giờ mẹ đã quay lưng về tôi để tránh ánh mắt tôi mà chính tôi cũng muốn tránh ánh mắt mẹ… mẹ cũng có lỗi …hai ng đều có lỗi…nhưng tại sao lại mạnh dạn làm vậy với mẹ… Thì…thì…lúc con nghe mẹ nc với bố lúc sáng, lên con đoán là mẹ cũng muốn làm với con…lên… Vậy à…nếu con nghe, và hiểu thì bố con cũng ko cấm mà cũng không đồng ý…còn mẹ thì ki nghĩ tới và cũng ko muốn…mẹ không muốn làm trái với luân lý… Vậy tại sao lúc lẫy mẹ ko cản con… Hức…hức…tại mẹ cũng…khao khát làm tình quá… Vậy là….mẹ cũng muốn làm với con… Đã bải ko lại còn…tại lúc sáng mẹ đu cafe với mấy bạn của mẹ…con nghe bme nc chắc biết ck cô chi đã từng với mẹ rồi chứ gì… Vâng… Thì ck cô chi ở đó…thế là lúc về mẹ vói ck cô ấy về nhà cô ấy làm tình….nhưng lúc ấy chú ấy có việc gấp trên cty lên chú ấy làm cố cho chú ý ra…còn mẹ chưa kịp gì thì… Mẹ ngoại tình à Cũng gọi là vậy…nhưng mẹ với chú ấy ko gằng buộc…chỉ để giải quyết sinh lý thôi…vì cái cảm giác lạ Thế bố nghĩ sao…về chuyện ấy… Bố đâu cấm hay ghen gì đâu…vì bố biết mẹ yêu bố…với lại xa nhau lâu vậy nhiều khi làm thế nào với sinh lý…bố con cũng tình một đêm vậy mà…nhiều lắm… nhưng bố khá khéo để ko phải giằng buộc với ngta… Mẹ tin bố chư… Tin mẹ rất tin… Mẹ này… Hả… Để con giúp mẹ giải quyết nhé… Khônggggggg … Tại sao… Con vẫn trẻ chứ suy nghĩ chưa chín chắn lên con chỉ sống theo cảm xúc…còn mẹ…mẹ sống theo trách nhiệm, trách nhiệm với cuộc sống , sống theo quy tắc xh…mẹ ko muốn đi ngược lại xh hay phá hủy quy tắc của xh. Dạ… Con có biết…ngoài bố con, thì con là ng đầu tiên quan hệ với mẹ mà ko mang bao, hôn môi, và ra trong mẹ ko… ,… Tôi im nặng, mẹ cũng im lặng suy nghĩ…nằm trong lòng tôi mà mẹ thở dài cũng làm tôi thấy lặng lề. giờ tính sao chuyện kia hả mẹ… Uống thuốc chứ sao nữa…nhưng mẹ nhậy lắm…trước mang thai 2 ae con cũng vậy, thính chưa có mà đùng phát có…vì có con lên bme phải cưới sớm đó… Thế nhỡ có thì sao đây mẹ… Con thật quá đáng….mn đều biết bố ko nhà…mà mẹ lại có thai…thì… Nói rồi mẹ quay vào ngực tôi sụt sịt…khóc…tôi vòng tay vỗ về lên tấm lưng trần mẹ… phá ko mẹ…? Ko…mẹ để nuôi…mẹ ko muốn giết 1 sinh linh bé bỏng ….với lại, con chẳng muốn mẹ đẻ chi con 1 đứa còn gì…mẹ muốn con phải chịu trách nhiệm với nó dù…dù chưa biết đứa con ấy nó sẽ có hình hài như thế nào… Dạ…haiz…con sẽ nuôi và chăm sóc 2 mẹ con thật tốt… Mẹ thật có tội… con ơi, sau này m đừng làm vậy nữa con nha…dục vọng trong con ng thì chưa thể biết thế nào…những hãy gắng kiềm chế, hay nghĩ tới hậu quả… … Con thấy e gái thế nào…hãy nói thật với mẹ nhé… Thì…xinh xắn, học giỏi, ngoan hiền, có nét duyên giống mẹ… Và trong sáng tinh khôi nữa đúng ko… mẹ chỉ đoán thôi nha… Tôi ngây ng vì chưa hiểu ý mẹ thì mẹ tiếp mẹ nghĩ, con đã dám làm với mẹ, thì trước sau gì thì…mẹ muốn con hãy nghĩ tới…e con trong sáng, hiền dịu, nhí nhảnh yêu đời…thì con đừng để e con bị vẩn đục…mẹ biết con thương, và chăm sóc e con hơn ai hết ngay chính bme đẻ ra e cũng ko bằng con Còn nhớ năm tôi 12 tuổi, một chiều, e tôi bỗng lên con sốt, ng nóng ran nằn ngủ mê mệt, lại còn nói mớ..tôi lúc đó hoảng quá…mẹ thì đi vào viện từ trưa chưa về, gọi điện ko được…tính ra ngoài kêu ng giúp, nhưng do hoảng với vội lên té bậc thang trẹo cả chân, nhưng lúc đó tôi ko thấy đau chỉ lo cho e. Vậy là đi cà nhắc ra đầu ngõ nhờ bác ruột t vào đưa e gái đi viện…xong xuôi, lúc đó tôi mới thấy đau, vậy là 1 ngày 2 ae tôi cùng nhau vào viện….sau này những lúc bme ko có nhà thì tôi vẫn là ng chăm sóc bve e gái…khi gọi là trưởng thành thì nó cũng dần biết tự chăm sóc lên dần ít chăm cho nó…để nó tự lập. dạ con hiểu ý mẹ…con hứa ko để e ý bị tổn thương… 11 tuổi tôi đã hứa vậy rồi…nay 19t tôi đã nâng tầm trọng lượng cho câu hứa ấy lần nữa…. …. …. Thôi con thả mẹ ra, để mẹ về phòng nghỉ chút…. tôi không thả mà ôm chặt hơn… mẹ cứ ngủ đi…con muốn bên mẹ lúc này… Con cứ vậy thì sao mà nẹ vũng càng được đây. tôi ko nói gì thêm, kéo mẹ quay vào lòng tôi. Mẹ ko phản đối gì…khẽ dụi mặt vaof cổ tôi… sau này mẹ biết sống sao đây… khẽ nâng cầm mẹ lên rồi đặt 1 nụ hôn đôi môi mẹ. Hoàn toàn ko có ý đồ dục vọng…chỉ là muốn mẹ biết rằng tôi đã sai nhưng tôi ko trốn chạy với tội lỗi m gây ra. mẹ cứ nghỉ đi…khi dậy, cõ lẽ ta sẽ sáng suốt hơn… Không gian tĩnh lặng, 2 thân thể trần truồng đang ôm nhau chìm vào giấc ngủ. 6h, tôi tỉnh dậy thì đã ko thấy mẹ…nằm nghĩ lại, cõ lẽ trong lòng mẹ đang rất dằn vặt, đang lo âu. Mà chính tôi cũng có cảm giác ấy…rất khó chịu. Bước xuống nhà mà tậm trạng nặng nề, biết đối mặt với mẹ sao đây… Vào bếp thì đã thấy mẹ dọn cơm, trên bàn ngoài thức ăn còn có vỏ thuốc và cốc nước đã uống vơi. Với lấy vỏ thuốc tiến lại thùng rác gần chỗ mẹ. mẹ dậy lâu chưa….có mệt ko ah. Uhm. Mẹ chỉ vậy, tâm trạng suy tư, âu lo đang hiện lên trên khuôn mặt mẹ… Xoạch… e tôi đi học về. Nhìn mặt mồ hôi nhễ nhại, ng thì mệt là mà thương…học hành chi nhiều cho khổ. con chào mẹ..anh… Về rồi ah con, lên thay đồ rồi nghỉ chút hãy tắm nha…rồi xuống ăn cơm ko đói… E tôi khó nhọc bước lên 3 tầng cầu thang…vốn nó cũng hơi yếu, lên tôi thấy nó đang bị tra tấn thì đúng hơn…thôi thì cố mấy hôm nữa thôi… Quay sang giúp mẹ nấu ăn, nhưng tuyệt nhiên ko nói thêm câu gì…không gian ấy còn bao trùm cả bữa ăn nữa, làm tôi thấy ngồi ngạt ko tưởng… E tôi thấy không khí hơi lạ, nhưng mệt nó chỉ hỏi cho không gian bớt im ắng. mẹ với a hnay sao vậy. Mẹ giật m vì câu hỏi à mẹ hơi mệt chút… Vâng..hnay thời tiết khó chịu quá… Uhm…con hnay mệt thì cứ nghỉ đi sắp thì rồi đừng để ốm…nghỉ 1 hôm cũng sao đâu… Dạ… Đừng quá áp lực, bme tin và luôn bên các con khi cần…. Vâng…thôi tí con ngủ sớm….chứ con oải quá Uhm. xong câu nói thì cũng xing bữa. Tôi rất lâu rồi ở nhà mà im ko nói 1 câu nào như vậy…khó xử với lại ko biết đối mặt sao lên im lằng là vàng. Mẹ định rửa bát, thì tôi lại giành.. mẹ mệt, mẹ nghỉ sớm đi…để con. Mẹ nhìn tôi 1 chút rồi cũng với chai nước và vỉ thuốc gì đó đi lên phòng. Xong xuoii , lên phòng suy nghĩ, nhưng càng suy nghĩ càng bí. Cói ngủ cũng chẳng xong…thế là tôi quay qua game 8h sáng, chuông bá thức vang này chắc mẹ đi làm rồi, gập mẹ giờ cũng chẳng biết nói sao hay hành động sao nữa. bật dậy làm vscn rồi thay đồ qua cái Hạnh đón nó rồi lên trường. Rõ khổ, nó đua đòi thi cùng trường với tôi làn chi để giờ đây tôi thành xe ôm của nó. con chào nhạc mẫu, nhạc phụ con đi làm rồi ạ… Gớm chào a rể hờ…hi…bố đi rồi…đón vk lên trường ah. Dạ…thế vk con đâu ah. Nó đang tắm 'lại lên đi con'… nói xong mẹ của hạnh che miệng lại cười to..bỗng cái hạnh hét vọng xuống. mẹ ơi là mẹ…sao mẹ cứ dẫn cõng rắn vào nhà chăm gà thê . Ha ha ha…thôi mẹ đi…2 đứa tự nhiên nha. nói rồi cô bước đi…cái hạnh thì cũng bước xuống. mẹ bà biết chuyện tôi với bà hôm trước ah… Haiz…mẹ tôi cố tính chứ ai nói…rõ khổ…thích con m bị hiếp mới thích cơ…nhưng gập đúng ng tgt3. Này định kiếm chuyện hử… Hehe…thôi đi ko muộn… Tổ tôi nhận phân công đi liên hệ với các nhà trọ chuẩn bị cho gia đình và thí sinh ở mấy hôm thi. Tổ tôi thì chia thành mấy mũi để đi tìm cho nhanh…và hạnh đi với tôi thành kiểu tất nhẽ dĩ gẫu vậy…bọn kia cũng le te lắm…nhưng đời vậy trời mấy khi chiều. Phải công nhận đến các nhà trọ được chiêu đãi mắt thích thật…các e sv với thí sinh thì xinh thôi roiif , hay do thiếu gấu lâu năm nó vậy. Đến nỗi hạnh phải hích vào bụng tôi mấy lần…nhưng thây kệ…do gần trường lên 2 chúng tôi đi bộ cho đến đì bộ giữa trời nắng mà oải, lại được nhìn các e mà ng cứ hừng hực cả lên. Thấy vậy, hạnh chệ gớm gay mà có vẻ ham hố gớm Này ai gay hả…đây trai thẳng chuẩn luôn nha. Hay do nhát gái nó vậy nhỉ… Hai đứa cứ vừa đi vừa cãi nhau vậy… nhát con khỉ ấy… Ko nhát mà cứ hugwf hực mà gần gái thì lại tụt vào thế ah…gay chắc… Này này…bà có tin tôi xử đẹp bà ko hả.. Gớm …xí…thách kẹo. đùa chứ nhìn kiểu nó ghẹo vậy mà khí thế nam nhi nổi lên… dáo nhìn quanh thì thấy cái nhà có lẽ bỏ hoang vì ko thấy cổng hay cửa gì… Ko nói gì, cầm tay nó kéo đi lại nhà hoang,lúc đó nó hơi mất đà bị lôi đi …rồi nó cũng bước theo với ánh mắt khích tướng. 2 đứa tôi là vậy, chơi rất lầy, có lẽ nó nghĩ lần này cũng vậy lên ko đề phòng. Đi sâu vào căn nhà, có lẽ là phòng bếp lên tôi đưa nó sát lại chỗ bàn bằng bê rông để bếp đun. 2 đứa giờ đứng sát nhau,nhìn nhau chừng chừng…nó ngước lên nhìn tôi, tôi cúi xuống nhìn nó…giờ gần nó như vậy, tôi thấy nó rất xinh, dễ rhuongw .nó makeup nhẹ lại càng tôn lên khuôn mặt xinh xắn đó….nhất là đôi môi căng mộng kia…ko nói gì…tôi kéo sat nó vào lòng, cúi xuống hôn nó, nó mở mắt to hết cỡ nhìn phản kháng, chỉ trân mình bất động. Tôi không còn làm chủ được mình…tự để mình làm theo bản năng, chim tôi cương lên thằng tưng, cộm lên trong quần…môi vẫn hôn, giờ nó cũng nhắm mắt lại đờ dẫn đáp trả nụ hôn của lấy 2 tay nó lựa cho nó ôm vòng qua cổ tôi… Độ dâm của tôi tăng mạnh, khiến cho hành động cũng mạnh bạo hơn…trong đầu giờ chỉ hiện lên chữ Địt. Nói là làm,một tay tôi giữ lưng nó… 1 tay tôi đặt mông nó xoa nhẹ, rồi kéo nhẹ, để mu của nó chạm chim tôi qua lớp quần…. Hôn chán cảm giác hơi thở gấp gáp hạnh…tôi hơi cong mông cúi xuống để cầm hạnh gác lên vai m… Tay kia tiện thể kéo khóa quần, rồi vạch quần lót sang một bên, để cn chim tự do vươn lên oai hùng… Hạnh vẫn chưa nhận ra điều tôi vừa làm cho đến khi…tôi đứng ng và kéo sát mông hạnh lại, làm chim tôi chọc chọc vào ng cúi xuồng thì nó giật m kobtin nổi vào mắt nó…nó ngước lên nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu… ko suy nghĩ nhiều, tôi lại đặt lên môi nó 1 nụ hôn mãnh liệt, và dường như nó cũng hưởng ứng bằng cách đáp lại nụ hôn của tôi…tôi mút môi nó nó mút môi tôi, tôi đưa lưỡi sang nó, lưỡi nó quấn lấy môi tôi… Tôi biết chắc giờ nó sẽ ko phản kháng lại những gì tôi làm tiếp theo… Bên trong căn nha, ko khí mát dượi, nhưng 2 chúng tôi thì đáng hừng hực quấn lấy nhau. Tôi nắm lấy bàn tay nó…đưa xuống chim, siết nhẹ bàn tay tôi nắm lại, tay nó siết lại nắm lấy chim tôi. Tôi khẽ nhịp mồi cho bàn tay nó sóc cho chim tôi, thấy nhịp đều thì tôi thả ra, để nó tự làm. Còn tay tôi thì đi thám hiểm cơ thể nó. Hôn nhau say đắm…hai đứa nghẹn thở nhả nhau ra thở dốc…ko để nó nhìn tôi, tôi cúi xuống hôn nhẹ lên tai và sau tai nó… tiếng nó thở, tiếng nó rên vào ngay tai tôi, làm tôi càng thêm phấn khích. 2 tay tôi, đặt xuống cạp phía sau quần nó…rồi 2 tay chia nhau ra đi hai ngả. Tay thì luồn qua chiếc áo tình nguyện viên đi lên tấm lưng nó mà kia thì luồn qua chiếc quần jean, qua luôn chiếc quần lót mà xoa 2 mông tròn săn chắc của nó…làn da nó mát thật… Tiếng thở của nó càng ngày càng mạnh phả lên tai tôi…tay nó bóp chặt chim tôi hơn…tay tôi dưới mông dần đi sâu xuống dọc theo khe mông nó. Khó khăn lắm mới chạm tới điểm G của nó…nó giặt bắn ng khẽ khép chân lại làm tôi khó khăn hơn… Thấy khó, tôi dừng laị khẽ lách đầu hôn lên môi nó khoảng 1s rồi rút tay để lên nó xoay ng nó lại úp lưng nó vào ng tôi. Ng nó mềm nhũn rồi, lên nó răm rắp nghe lời tôi… Lại cầm tay nó đưa xuống chim và tay nó biết phải làm gì lên, nó dần nhịp đều cho tôi…nó là ng thứ 3 cầm chim tôi…vần là cảm giác phấn khích nhưng trong phấn khích đó tôi dường như ko phải suy nghĩ đắn đo về vấn đề sai trái gì…lên tôi cảm giác cái kích thích ấy trọn ven hơn… Và giờ đây nếu tôi có địt nó đi chăng nữa thì…ít nhất là nó ko phản kháng mà tôi cảm nhận rằng nó còn hưởng ứng nữa… Để nó tiếp tục sóc…còn tôi bắt đầu hành động. Tôi khẽ cúi xuống cổ nó hôn và mơn chớn. 2 tay vòng ôm eo nó một chút rồi lại chia ra 2 ngả khám phá tiếp… Một tay ôm chặt eo nó phòng nó phản kháng chạy, 1 tay khẽ vén rồi luồn tay lên trên, nhẹ xoa cái bụng mát rượi rồi từ từ vuốt lên 2 trái đào…nó vòng ray còn lại ní vong nắm lấy tay tôi ngăn lại, nhưng tôi cao tay hơn. Há mồm rộng rồi ngoạm lấy cổ nó, nó khẽ giật m thả lỏng tay, liền vậy tôi lách tay qua áo lót nó, nắm trọn lấy ngực nó…nó thua…nhưng vẫn cố kéo tay tôi đành nắn nhẹ ngực nó. Nó giờ thì đã run run lên rồi…đôi mắt lim dim, đôi môi hé mở thở dốc. Tôi lấy tay kia nắm lấy tay kia kéo ra, còn tay kia vén chiếc áo lót nó lên…giờ thì 2 trái đào đã được thả rông…qua cảm nhận của bàn tay thì ngực nó vừa đủ, tay nắm vào đã mà cảm giác như giang sơn nắm trong tay vậy. Khẽ nắn ngực rồi lại se hai đầu ti nó…nó cứ oằn ng sau mỗi cú se của tôi…nó ko chịu nổi dụi hẳn mặt vào mặt tôi…nó thở dồn mạnh quá… Tôi năms vú nó dữ ng nó…nó há miệng với lên cắn nhẹ tai tôi rồi mút chùn chụt… Giờ chỉ còn 1 điểm đến nữa là tới vạch đích cho việc kích thích nó …đó là bướm. Nắm lấy ngực trái của nó, cùng với cánh tay giữ ng nó. Tay tôi ở eo nó dần co lại rồi nhẹ nhàng lắt léo luồn qua hai lớp quần nó…đi xuống bướm nó 1 cách chậm rãi Đây rồi đã cảm nhận thấy vài sợi lông… đây rồi cái mép bướm…nước nhờn đã ướt nhoẹt rồi…tôi đứng lách sang 1 bên để 1 chân nó ở giữa 2 chân tôi nhưng vẫn đưa ra cái chim tôi để nó nắm giữ. Khẽ lách chân nó rộng ra nó đã dang rộng háng lên tôi úp cả bàn tay tôi lên mu của nó, nhung ngón giữa của tôi co vào hơn cốt để cả ngón tay giữa ở khe bướm của nó… Tôi nhẹ nhàng day nhẹ khe bướm nó…nó ưỡn cổ lên thở gấp, thấy vậy tôi liền đưa môi xuốn hôn nó…nó nhả bao nhiêu nước miếng thì tôi mụt sạch bấy nhiêu..nhưng có lẽ bướm nó ra nức nhiều hơn.. 2 tay hoạt động hết công suất, môi thì ko ngừng nhuốt nhả cho nhau… Bất ngờ tôi có ngón giữa lại rồi cong cong đâm thẳng vào lỗ bướm nó, nó giật bắn ngươi a a a…. Tiếng rên của nó lớn quá…sợ động tôi lại cúi xuống hôn nó… ư ư…úm ưm. Tôi móc cua nhẹ nhàng cho nó mà nó càng run run sóc cho tôi. Được 1 lúc, bỗng nó co cứng ng lại rồi giật giật mấy cái. Qua cơn giật nó mềm nhũn ng , như ng ko xương vậy…tôi giữa ng nó chặt lại vào lòng… Nó ra nước nhiều quá…ướt hết tay tôi rồi…. Đây, đã đến bước cuối. Tôi rút tay ra, đưa lên cùng với đó tôi hôn nó rồi đưa ngón tay vừa móc để 2 đứa cùng mút… Giờ no bt lại 1 chút…chân vững lại. Thì là lúc tôi vong hai tay xuống định cởi cúc quần nó thì… Tin….tin…tin… Tiếng còi xe bên ngoài đường vang vong vào căn nhà..mf lúc đó cảm nhận nó vang to lắm…có lẽ vì lén lút lên hay bất an nó vậy. Hạnh bừng tỉnh nhả tay. 2 tay nó nắm chặt 2 tay tôi. Quay mặt qua tôi nhìn chằn chằm. Q… đừng…mà… tôi ko trả lời, gồng tay cố gắng cởi…cuối cùng tôi đạt được mục đích….cởi cúc rồi kéo khóa quần nó ra nhưng… hức hức ….Q đừng …mà… H khóc…có giọt nước mắt đã trào ra… Tôi bừng tỉnh, trân ng ra nhìn nó… Quả thật, tôi là ng rất yếu lòng khi thấy con gái khóc…mỗi khi thấy cgai khóc là t cảm thấy đồng cảm và yếu lòng sao sao ấy. Tôi ko nói gì, quyết định kéo khlá quần nó lên cài lại… Rồi vòng thay lên ngực nó, tiếc nuối nắn nhẹ cái rồi kéo xuống chỉnh lại cho nó… Quay ng nó lại, rồi ôm chặt nó vào lòng. Q xin lỗi, m đã đi quá chớn với H Hức hức… H …hức hưc… Thoi thôi…đừng khóc nữa… Tôi ôm nó thêm 1 lúc chờ nó nguôi thì tôi thả H ra… H đỉ mắt dụi vài ngực tôi. ông cất của nợ của ông đi….hức…ghe quá… Gãi đầu gãi tai rồi tôi ccungx giấu hàng đi. 2 đứa chỉnh đồ xong..thì lấm lét đi ra sợ ng đi đường thấy…nhìn hài ko tưởng được Đi về trường mà nó chẳng nói mà cùng chẳng nhìn tôi cái nào..làm mấy thằng hâm nó cứ trêu mãi. vk ck nhà này hnay giận nhau rồi…nhìn 2 đứa bựa ko chịu đc. Thôi lướt đi cho êm trời. nhìn h đỏ mặt ko nói lên lời mà đáng yêu cực…tim tôi xao xuyến là thường lần thứ 2 trong đời đấy…y như mối tình đầu. Ra lấy xe khá lâu, đi ra thì thấy nó đứng chờ, mặt cúi xuống nhìn chân đá đá như ấm ức điều gì…nhưng khi ra thì nó cũng chẳng nói gì…ko như mọi hôm là nó xả xả chửi tôi chậm chạp làm nó chờ lâu. Lên xe đi về thì nó bắt đầu xả giận lên lưng tôi. Nó đấm tôi thùm thụp.. ông ăn gan gì mà dán làm vậy …hả…hả.. Chở e đi hóng gió…tôi cứ đi vậy ko một đích đến như chuyện tình chúng tôi… Nhận nhau là a e, nhưng chúng tôi đều hiểu ngầm rằng…khi nhớ nhung…chúng tôi vẫn có thể lao đến nhau…nhưng e có ck thì khó lắm và nếu làm vậy có lẽ chúng tôi sẽ không hạnh phúc…mãi mãi ko… Đến lúc nào đó, gần thôi, e sẽ phải mạnh mẽ rời xa tôi…để tôi lại và đi tiếp…còn tôi ư…chắc chắn sẽ đứng lại…hy vọng , chờ đợi e quay về… Tôi sống đủ lâu, đi đủ nhiều để biết con đường nào vắng ng. Tôi cứ chậm dãi chở e…để e ôm chặt tôi cùng nhau hứng những cơn gió mát dịu của buổi tối thổi vào ng…thổi bay đi cái hừng hực khao khát yêu thương. E cười, e hát tỏ vẻ vui vẻ…nhưng tôi biết trong e đau đớn như nào…cũng như tôi thôi… Sau hnay…tôi sẽ vui, ít nhất trước e…để e thêm vững vàng, an tâm với lựa chọn của e… 11h đêm…đưa e về…nhẹ nhàng mở cửa nhà e…bế e vào lòng và chậm dãi từng bước về phòng e… Tôi biết đâu đó trên kia…có 2 ng nhìn theo…họ ko vội vã mà họ bình thản quan sát… Đặt e lên giường…đặt lên môi e 1 nụ hôn… chao e 1 nụ cười…chúc e 1 lời chúc…tôi chậm dãi rời phòng e… Mẹ e đón tôi ngay chân cầu thang… con ở đây mà ngủ…về muộn nguy hiểm lắm… …dạ thôi mẹ…mẹ con ở nhà 1 m….con không yên tâm… Lý do quá hợp lý…chỉnh lúc này…tôi ở lại mới là nguy hiểm với tôi và e… ừ…thế thôi…con về cẩn thân… Tôi bước đi…nhưng mẹ e vẫn thỏ thẻ. mẹ tùy chúng mày đấy…nhìn 2 đứa mày như vậy bme buồn lắm…dù sao bme vẫn coi con như ng trong nhà… Dạ…mẹ… Nhớ đấy… tôi ko nói gì…lẳng lặng bước đi… tôi biết ý mẹ e muốn lẽ sợ vì chuyện này mà tôi tránh bme e có lẽ cũng đã quá quen với sự hiện diện của quả thật, 7 năm trời qua lại…ăn uống cùng, rồi có khi ngủ lại…ng chứ có phải sắt đá đâu mà ko có tình cảm… Tôi muốn đi thêm…nhưng tôi mệt…lại đành về… Có lẽ mẹ đã ngủ… Tôi lên phòng…cảnh tượng sao lộn xộn nhưng lại ấm áp lạ thường…cái ấm áp ấy nó muốn bóp nghẹt tôi… Bước nhanh lên phòng gym…tôi ngồi dựa vào tường…rút 1 điếu thuốc…tôi rít 1 hơi dài lại ngửa cổ lên nhả ra 1 làn khói…tôi thấy những vì sao lấp lánh, tôi cản nhận được làn gió mát… Cứ vậy 1 điếu 2 điếu rồi điếu thứ 5 liên tục được châm lửa… Tôi cảm nhận thấy có ng đứng nhìn tôi …tôi biết là mẹ…mẹ chẳng nói gì nhẹ bước tới tôi ngồi xuống dựa vào tường…rồi từ từ ngả vào vai tôi… con yêu h nhiều lắm, đúng ko. …. Mẹ chắc h cũng yêu con…vậy sao 2 đứa lại phải làm vậy… tôi rít 1 hơi… mẹ biết h đã có ng yêu đúng ko??? … Mẹ có nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay h ko… … H yêu con đúng …nhưng con chắc chưa đủ lý do để chúng con bên nhau… … … Bố mẹ bên ý cũng buồn lắm…nhưng thôi duyên số tùy bọn con.. … Hai đứa đã… tôi hiểu ý mẹ… dạ… … bỗng dưng muốn tâm sự cùng ai đó…muốn nói tất cả để có ng cảm thông chia sẻ…vậy là tôi kể lại mọi chuyện với mẹ…từ hận thù đến yêu thương…từ vui vẻ vô tư đến buồn rầu khó sử. Trên cuộc đời , ai cũng có chung 1 cái tên cho mỗi nỗi buồn, nhưng ko mấy ai có chung hoàn cảnh tạo lên nỗi buồn chung ấy… Tôi biết chắc, tuy nói ngoài cuộc dễ phân định khuyên nhủ, nhưng mẹ vào hoàn cảnh này cũng bó tay… Tôi biết vậy, chỉ mong có ng nghe tôi nói, nghe tôi than thở là vui lắm rồi…. Rồi 2 ng lại im lặng, cùng cảm nhận không gian…buổi đêm mang lại…. mai mấy giờ mẹ bay… Haiz…mẹ bay đêm…2h sáng… Vâng…thôi đi ngủ mẹ… Ừ… Bước xuống cầu thang… mẹ ngủ với con nha… Thôi mẹ mệt, với lại con cũng mệt rồi đó… Không…chỉ là con muốn có hơi ấm thôi…chứ ko gì đâu… Không để mẹ nói gì thêm…tôi kéo mẹ về phòng tôi…đóng cửa bật điều hòa…kéo mẹ lại giường, cái váy ngủ mẹ khẽ tung bay…rồi mẹ đổ xuống giường cùng tôi… Tôi ko muốn làm gì cả…chỉ muốn ôm mẹ ngủ, đỡ trống chải thôi…mẹ nằm trong vòng tay tôi…rồi cả 2 thiếp đi… Sáng sau…tôi chợt bừng tỉnh sau giấc ngủ dài…với tay đt xem giờ…mới 10h sáng… Đt có tin nhắn…' mẹ vào bệnh viên…chiều mẹ về’'. Công nhận là mệt, ng tôi dã dời…chim thì sưng tếu lên…nhưng ngủ mãi cũng chán lên rủ bọn bạn ra quán tôi làm uống cafe. Mấy thằng ngồi chém gió từ gái gú rồi sang game, sang xh, rồi đến chính trị loạn xì ngầu… Bống ông quản lý thấy tôi liền chạy ra… á đù….tưởng nghỉ công chuyện, mà cũng rảnh ra đây cơ ah… Hihi… Chiều làm e nhé…heehe… Đùa a…e đang bận công việc ở nhà mà…mà a mang e bao thuốc với… Á….dám sai a mày cơ ah… Tôi chêu, tôi lớn giọng gọi chủ quán , chủ quán đâu ra xem quản lý này… Tôi thừa biết tầm này ít khi chủ có ở quán… Ông quản lý xoắn quẩy bịt miệng tôi. mấy khách thì nhìn…mấy e phục vụ cũng biết qua tôi lên chỉ bụm miệng cười… đù…bao thuốc đúng ko…hihi…chệ mày mà sao toàn bịt bắt thóp vậy ko biết… Giờ e là khách mà….haha…cấm tình tiền bao thuốc… Á đù… Cuối cùng hóa đơn vẫn tính…đùa chứ quán này chắc mỗi tôi chêu được ông này…chứ ng khác toàn bị ông bắt thóp… Ngồi chán lại rủ nhau đi ăn cơm rồi ai về nhà ấy… Tôi đánh 1 giấc dài đến 5h…thấy ng khoan khoái hơn…dậy tập gym chút… Tắm rửa sạch sẽ…tôi mặc qua cái quần đùi đi xuống nhà…mẹ đang trong bếp nấu ăn…mẹ vẫn mặc đồ đi làm… Tôi tiến lại ôm mẹ từ sau lưng…mẹ khẽ giật m, rồi bịt miệng tôi…nói nhỏ Nghịch quá…cô chi đang trong nhà vs đấy…lên thay đòi xuống ăn cơm… Tôi cũng giật m…mẹ nhanh tay nắm chim tôi 1 cái rồi đẩy tôi lên phòng. Thay đồ rồi xuống ăn uống… Mặc dù tôi cũng dâm…nhưng ngồi nc với cô chi hãi lắm…cố ăn nhanh rồi lẻn lên phòng kệ mẹ và cô… Nhà cũng chán…định ra quán làm vài trận game với bạn….vừa bước xuống tầng 2 trước phòng mẹ thì thấy tiếng nc…tôi cũng tò mò nghe thử… Tiếng cô chi… con quỷ này, ng mày đẹp thế…trả trách ck cứ thích mày mãi… Hihi…sợ mất ck chưa… Gớm có dám…cắt ngay…haha… Mà ck t bào ông về thì mày cho ông ý thịt cái trả thù ck mày đấy… Haha…à mà này… Gì. Con mày lớn phết nhỉ…hay… Này này…vớ vẩn nha… Hihi…to ko… To dài hơn bố…thèm chưa… Ặc…vậy á…mày thử chưa… Chắc mẹ tôi đáng cô chi hay sao mà cô kêu lên… ái con hâm này… Thử gì mà thử…con cái mà… Hihi…chêu vậy mà nóng thế…t mà có con trai t cũng thử cho biết…hihi thôi ở lại chắc chết mất…vớ vẩn mẹ lại dâng mỡ cho mèo mất… Ra quán làm vài trận đến 8h30 về ngủ…đêm còn đưa mẹ đi… Nhưng…về nhà cảm giác tỉnh táo của 2 lon bò húc làm tôi khỏe lên…xuống phòng mẹ…cứ thế mở cửa đi vào…mẹ đang sắp đồ đạc…phụ mẹ một chút cũng xong… Mẹ lấy đồ đi tắm…mẹ tắm gần 30p tôi nằm mà cảm giác thèm muốn lại dâng lên…ức cái là mẹ tắm nà chẳng đóng cửa…tôi có thể thấy hết thân hình mẹ…mẹ tắm kĩ…kì quanh ng rồi khẽ kì cọ vùng ngực, rồi vùng bướm…toii chịu ko nổi rồi…định lao vào hiếp ngay mẹ nhưng… Mẹ lau khô ng rồi ra ngồi ngay tôi mà sấy tóc… Trong tầm tay, tôi đưa tay lên ngực mẹ…mẹ vén tóc quay lại nhìn tôi…rồi lại tiếp tục sấy… mẹ này… Gì con… Con muốn hít chút không khí…hay mẹ con m đi bh đi… Thoáng chút lưỡng lự…mẹ cũng gật đầu…chắc mẹ nghĩ tôi cần không khí thật vì tôi 7love mà… Tôi thì vẫn quần áo đầy đủ…chỉ chờ mẹ thay quần áo…tranh thủ tôi tắm lại cái cho mát. Xịt máu mất…mẹ tôi mặc váy bó đen, make up nhẹ….tôn dáng lên rất đẹp, rất quyến rũ…ở tuổi mẹ ít ai dám tự tin mặc vậy… haiz…đã vậy, ngực lộ ra 1 chút ko quá lố, mông thì cong tròn chứ… Nhà tôi có xe riêng lên tôi lái luôn…dọn đồ lên vào cốp xe xong tôi lên mở xe trước bật điều hòa chờ nẹ khóa cửa… Đến bước lên xe cũng khiêu khích tôi cơ…mẹ lấm lép nhìn rồi vén váy cao lên rồi cho 1 chân vào trước… tôi thấy hết cái lót ren cũng đen… Chạy xe ra đến đường vành đai 3 tôi mới mở hết cửa sổ ra…không khí thật mát…hơi mát từ những cánh đồng thổi vào làm tôi và mẹ thấy thoải mái khì lạ… Trước mỗi khi rảnh, tôi lại chạy xe ra những khu này chơi…tìm kiếm sự thoải mái, không khí trong lành…tôi biết khá rõ những khu này… Đang đi, bất chợt tôi nhớ có 1 cn đường mới mở rộng 2 làn đường được chia ra bằng hàng cây. Đoạn đường này khá dài dẫn vào 1 khu tái định cư hay gì gì đó khá vắng vẻ…tôi rẽ vào…đi sâu khoảng 200m…khá an toàn… Tôi đánh xe vào sát lề…mẹ giật m ko hiểu… sao lại vào đây… …con vệ sinh cái… Mẹ cũng mờ mờ ra ý đồ của tôi rồi… Tôi đi vệ sinh thật…trăng hôn nay sáng quá…quen mắt thì nhìn được khá rõ…đảo mắt nhìn xung quanh….an toàn . Xong xuôi tôi vào lại xe… chim con vẫn sưng to quá mẹ ah… Cho chừa tội ham hố…đưa đây mẹ xem nào… Tôi khá tự nhiên, nhổm mông tụt quần đùi và quần lót xuống… Mẹ vơi tay bật đèn xe rồi cầm chim tôi lên cúi xuống xem. vẫn mộng lên thật…bt đã to…giò sưng lên nhìn càng to hơn… Hihi… mẹ ko nói gì thêm…mẹ nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng sóc giúp tôi…tôi khá bất ngờ vì chưa đề nghị mà mẹ đã… Với tay tắt đèn xe…để mẹ tự nhiên… Sóc 1 lúc thấy tôi đã cứng hẳn thì mẹ cúi nhoài ng sang mút chim tôi…tay tôi bắt đâu hoạt động, vuốt ve lưng mẹ…rồi lựa tay đi xuống ngực mẹ…để kệ mẹ nhấp nhấp đầu liên hoan… Mẹ nhả chim cúi sâu xuống …tôi hiểu ý, hơi dướn ng lên để chim cao lên, cho mẹ đá bi tôi dễ hơn… Bỏ qua mọi mệt mỏi, nhức mỏi của cơ thể…tôi bắt đầu có hứng lại….mạnh mẽ hơn kích thích hơn… Tôi đỡ mẹ dậy để me dựa lên cửa quay bướm sang phía tôi…dạng chân mẹ ra hết cỡ…tôi bắt đầu cúi xuống vạch quần lót mẹ sang 1 bên…rồi đưa lưỡi xuống vét máng cho mẹ…mẹ đã ra nước khá nhiều… Cửa xe đóng kín lên mẹ thoải mái rên la…rên khá lớn… tôi đưa ngón tay vào sâu trong bướm mẹ…rồi móc rút ra chút nước của mẹ…tôi mút lấy mút để… m làm nha e… Thôi vào nhà nghỉ đi…đây chật chội mà…sợ nữa… tôi thoáng chút load thông tin..rồi tụt hẳn quần m ra…kéo cửa kính…nhìn lại xung quanh…an toàn… Mẹ đứng hình nhìn tôi…ú ớ trước hành động của tôi… An toàn…tôi nhanh tay mở cửa..đi ra ngoài vòng sang bên mẹ…đùa cái cảnh cởi truống chạy ra ngoài hồi hộp và kích thích quá…chạy mà chim nó cứ văng sang 2 đùi khá hài… Nhanh tay, mở cửa bên phụ …mẹ cứ nhìn cười cười… ko nói gì tôi cúi xuống hôn mẹ luôn …chổng mông ra ngoài… Thoáng lưỡng lự …rồi mẹ cũng đáo trả nụ hôn… Đưa tay xuống kéo hẳn quần lót mẹ ra vứt lên cần số xe… Mẹ cứ nghĩ là tôi sẽ hạ ghế xuống và địt luôn bên trong xe…nhưng ko… Tôi dừng hôn, nhanh tay kéo mẹ ra ngoài…nhưng để an toàn…tôi vẫn mở cửa xe…có gì… Thưc ra tôi ko sợ ng khác nhìn thấy, mà sợ mấy tay nàò đó đến thì chết…mặc dù tôi cũng có võ… Mẹ thoáng chút giật m…nhưng tôi chấn an mẹ lên mẹ cũng bớt sợ… sao lại ra ngoài…mẹ sợ lắm… Yên tâm đi mẹ…ở đây vắng mà…đêm rồi ít ai qua lắm… nói rồi tôi ôm mẹ rồi hôn…mẹ cuồng nhiệt dần theo tôi…tin 2 chúng tôi đập mạnh lắm, hồi hộp lắm…nhiều cảm giác lạ cùng hòa vào nhau…bên dươi tôi hoàn toàn nude… Tôi vẫn hôn mẹ…nhưng tay đã nhanh, nhẹ vén váy mẹ cao dần cao dần đến eo rồi …mẹ vẫn hôn nhưng hồi hộp chờ những hành động của tôi… Giờ đến phía trên mẹ…tôi đưa tay lên kéo khóa đằng sau lưng mẹ xuống …vuốt hai dây váy ở vai mẹ xuống …chiêc váy giờ đã dúm lại hết ở eo mẹ rồi…chỉ còn cái ao lót nữa thôi là có thể coi mẹ hoàn toàn nude. Vút cái ái lót vào trong xe…tôi lao vào mẹ hôn cuồng nhiệt cháy bỏng…trong cái không gian thiên nhiên thoáng đáng, tĩnh mịch này…có 2 cơ thể đang quấn lấy nhau, chao nhau những nụ hôn đậy dục vọng… Đã tới thời điểm chim nằm trong bướm rồi…kéo mẹ lại đầu xe… Bỗng từ xa có cái xe đang từ từ tiến lại…qua đánh giá thì đó là xe ga, và chỉ có 1 cái…mẹ sợ sệt định kéo tôi chạy vào xe…nhưng tôi giữ mẹ lại…mẹ ko chạy được đành ôm tôi chúi đầu vào tôi trốn… Chiếc xe chạy vèo qua…và tôi nhìn thấy có 2 ng ngoái lại nhìn chúng tôi…2 ng đó ít nhất là nữ…xe máy kia đi xa khuất…mẹ mới ngẩng lên nhìn tôi thẹn thùng… ngại chết đi được…vào nhà nghỉ đi a… Tôi ko nói gì..khẽ để mẹ chống tay lên đầu xe, hẩy mông cao về phía tôi… Mẹ biết ko thể dừng lại tôi lên đành làm theo…nhưng tôi biết mẹ ko miễn cưỡng mà còn kích thchs hơn… 1 tay giữ eo mẹ…1 tay tôi cầm chim dò dì lỗ bướm trong bóng tối…đây rồi…cái lỗ đây rồi…kê chim chính xác…tôi đặt 2 tay lên eo mẹ…nhấp cái ót…bạch…vào bướm mẹ…mẹ quíu ng lại rồi la lê á…ư…ư cái ko gian này tiếng rên vang vọng khá lớn… Tôi bắt đầu nhấp nhanh mạnh dần…cứ thế âm thanh 2 bộ phận va vài nhau, tiếng rên dâm dục vang lên đều đều… Tôi vừa nhấp và hồi hộp, lo lắng đảo mắt xung quanh… Mẹ muốn gục xuống nắp xe lắm rồi,nhưng lắp xe vẫn còn nóng lên đành chịu…tôi hiểu ý…đưa tay xuống ngực mẹ để giữ cơ thể giúp mẹ… Cứ vậy 5 p sau…tôi bắt đầu mỏi…nhưng nẹ lại có dấu hiệu ra…lên tôi cố nhấp nhanh mấy cái… Mẹ bắt đầu co các cơ lại thì lại có xe từ xa chạy tới…nhưng bên kia đường, cách nhau 1 hàng cây…tuy vậy bên kia vẫn có thể nhìn sang bên tôi… e…có..xe…tơi…kìa…hự hự Mẹ giật m quay lại thì cũng lúc đó chắc do kích thích quá lên mẹ bắn tinh luôn… Mẹ co giật mạnh và khá lâu…nước ra nhiều…co thắt chim tôi dữ lắm… Tôi rút chim ra cúi xuống mút bướm mẹ…mẹ đứng im hưởng thụ…chim tôi thì vẫn nhỏ vài giọt nước nhờn của mẹ chảy xuống đất… Mẹ bình thường chở lại…thì tôi xoay mẹ lại rồi tiến đến hôn mẹ…vừa hôn vừa đẩy mẹ ngồi lên mép đầu xe…2 tay mẹ chống về sau…1 chân mẹ gác lên tay tôi chống lên mẹ đã được dạng ra hết cỡ….tôi đưa chim tiến lại gần bướm mẹ…quẹt vài cái dọc khe bướm rồi đút vào… Tôi nhịp nhấp dần đều…thì cuì xuống hôn mẹ… a… úa…ư Trong không gian này 2 cơ quyện lấy nhau, 1 cơ thể chống đỡ 1 có thể nhấp nhấp liên tục…mặc kệ những chiếc xe qua lại…nhìn 2 cơ thể… Mẹ ko thể chịu hơn nữa..mẹ ôm chặt lấy tôi dựa đầu lên vai tôi…thi thoảng mẹ lại rên nhẹ rồi há miệng cắn nhẹ lên vai tôi kích thích…tôi thì hăng say làm việc nhưng mắt đảo liên tục…mẹ cũng ko còn sợ nữa mà lim dim mắt lại…kệ thỉnh thoảng có xe chạy vèo qua… Bỗng từ xa tôi thấy 1 chiếc xe dừng lại…qua kiểu đèn là xe ga…và tôi biết đó là 1 coi gái…vì chiếc xe đỗ lại…cô gái lại chạy quanh xe…lên đèn xe đã cho tôi câu hỏi…chắc xe cô ấy hỏng…1 lúc sau cô đành tắt xe dắt bộ tiến lại gần chúng tôi… Tôi biết nhưng giả vờ ko biết…cô gái càng ngày càng gần…và tôi quá kích thích lên đang co cơ lại chuyển bị phóng tinh…mẹ đã nằm hẳn lên lắp xe rồi lên cô gái ko thấy rõ a có thể…á…á…e xin lỗi…e ko biết… Tiếng cô gái thật ngọt ngào…tôi đoán cô ấy khá dễ thương sau cái khẩu trang kia… á…ư…con ra mẹ…ơi…iiii vậy là tôi co thắt dữ dội bắn vào mẹ…mẹ thì đã đứng hình nhìn cô gái…và cô gái thì đang chân người nhìn 2 cơ thể trần truồng dính lấy nhau ấy… 30s sau…tôi bt trở lại…mẹ và cô gái khá lúng túng với cảnh này… a chị là mẹ con…thật ư… Cô gái mở to mắt hết cỡ nhìn chúng tôi… Tôi thì bắt đầu cảm thấy độ ngu rồi…vẫn giữ chim trong mẹ… ừ cháu ah…mà xe cháu hỏng ah… Dạ…thật ko ngờ… Sai trái lắm đúng ko cháu…cháu chờ tí…kò sợ đâu…để con cô xem xe cho… dạ…. Tôi chẳng tâm lý mẹ sao nhưng mẹ khá bình tĩnh và tự nhiên, nhưng vẫn quặp tôi giữ lại….còn cô gái thì lúng túng nhưng đành chịu vì xe hỏng… cháu có…băng vệ sinh ko…cho cô xin 1 cái… dạ có… Cô gái lúng túng lấy bvs và còn lấy thêm mấy cái khăn ướt đưa cho mẹ…mẹ bóc nhanh rồi từ từ đẩy tôi ra, lấy bvs bịt bướm lại…tôi vì ngại lên quay mông lại cô gái…nhưng tránh chim lại chức mông cho ngta nhìn…coi gái thẹn thùng che mặt lại, rồi lại móc đưa tôi thêm khăn ướt… nè a… Tôi ngượng ngùng nhận lấy và lau chim…tôi quay bg lại định tiến về xe, thì bất giác cô gái lại mở mắt nhìn…ôi thôi cô ấy thấy hết…tôi nhanh chóng lại xe mặc lại quần áo…nhìn sang mẹ thì cũng đang mặc lại đồ…tôi bật đèn pha xe lên cho sáng… Tôi ra ngoài… xe e bị xịt lốp hả…. …dạ… Mẹ đi vs cái nha… Nói rồi mẹ đi ra 1 đoạn…tôi cũng ra sau xe lấy đồ…tôi có tính nghịch ngợm xe pháo lên trong xe khá đủ đồ sửa xe… dắt xe e lên đầu xe tôi. Tôi ko nói gì vì ngượng lên chỉ làm ko nói…cô gái thì chỉ chăm chú nhìn tôi đề phòng… sao e đi về muộn thế…gọi về nhà chưa… Dạ…e có chút việc…dt e hết pin rồi… Vậy ah…e dùng máy gì… Dạ…ip5 ah… Ừ…trong xe a có xạc đấy…e cắm vào mà dùng…đi đêm ko có đt thì ko lên… Dạ thôi ko cần đâu a… Ừ…sợ a chứ gì…e cứ vào sạc rồi khóa cửa vào…yên tâm đi… Cô gái lưỡng lự rồi cũng vào xe… Tôi bắt đầu xem xe cô gái…bánh sau cô gái cán vài đinh rõ to…may sẽ cô gái là xe ga lên đòi vá xe tôi có… Đang loay hoay thì e ra…e đã cời khẩu trang ra. Cô ấy rất xinh, qua tiếp xúc ban đầu thì khá dễ thương, mà tôi nhận thấy cô ấy là tuýp ng ko hay đóng vai ác a này… Sao e… Cô ấy và a là mẹ con thật hả… …ừ…e thấy ghê tởm lắm đúng ko… Cô gái lưỡng lự rồi..và cô ấy làm tôi bất ngờ… đúng…nhưng …e cũng vậy với bố…lên e ko dám nói gì đâu… Hả… Mà thôi…đừng nói chuyện ý nữa… Ừ Xe e sửa được ko a… Được e ah…chờ a chút… Mẹ tôi quay lại…ko nói gì chỉ nhìn tôi làm… Tôi lấy cái bơm xe rồi cắm điện bơm xe cho cô gái… xong rồi đó e… Nhanh vậy a…hihi…cảm ơn a nha… Đứng hình rồi…cô gái cười …cái nụ cười ấy… Tôi ko thể lọt gì vào tai nữa nhìn thẳng vào cô gái… thằng quỷ này …lấy đt cho e nó…. Mẹ vỗ vai tôi…tôi lúng túng thât rồi… Tôi lại vớ nhầm đt tôi đưa cho cô gái… E lại cười. Rồi đưa lại cho tôi… haiz…thằng hâm này…đưa điện thoại của con tính xin số ah…ko có cửa đâu…con nhà ngta dễ thương vậy, ai thích ng ứ với mẹ ruột đâu mà han hố… Tuy nhầm thật, nhưng nghĩ lại thấy mẹ nói đúng thật…100 cái dại chẳng cái dại nào giống cái dại nào… Đưa lại đt cho cô gái…cô gái bịt mồm gục đầu cười…rồi lại vén nhẹ tíc ngẩng lên…ối mẹ ơi dễ thương quá…nhất là nụ cười ấy…rất giống… dạ ko sao đâu cô…có duyên thì ai biết được… hihi… Đúng có duyên thì ai biết được, nhất là e đã nói cũng đã làn với bố ruột… Có lẽ e và tôi cũng cảnh lại 2 ng xa lạ lên e dễ nói hơn… dạ…xin cảm ơn coi với a ah.. Ừ…thôi con về đi ko muộn rồi…đi cẩn thận nha… Dạ…chào cô…e chào a… e đi…e đã để lại cho tôi những nụ cười, e làm tôi xao xuyến…hy vọng có thể gập lại e.. Lên xe và tiếp tục hành trình đưa mẹ ra sân bay… cái thằng này làm mẹ ngượng kinh ng ấy….đã thế lại ra rĩ nhiều… Hihi… Này này…thích e nó rồi đúng ko… Sao lại có thể giống đến vậy mẹ nhỉ… Ừ giống…công nhận giống thật… Con điếng ng đây này mẹ… Thôi qua đường,chắc gì đã gập lại… Haiz… À này này..vào nhả nghỉ đã… Á…mẹ vẫn muốn à… Muốn muốn cái đầu con…nhìn đây này ướt kinh khủng… Nói rồi mẹ vạch váy lên,vén quần lót xuống…ướt nguyên cái bvs… Chọn 1 nhà nghỉ tôi tấp vào… a chị thuê phòng giờ hay qua đêm… Cho chị thuê giờ đi…chứ qua đêm thằng con chị nó hành chị chết mất… Con chị á… Ừ…chứ sao… Dạ e xin lỗi…e ko biết… Mà còn nóng lạnh ko e…nó bắn vào chị nhiều quá… Ông tiếp tân há hốc miệng…còn mẹ thì cười cười… dạ còn ah…phòng 301 nha chị… Tôi cũng diễn với mẹ… mẹ này…thích cho ng ta biết lắm ah… 2 chúng tôi lên phòng…tôi thì định tiếp nhưng mẹ cản… thôi sắp đến giờ bay rồi…tiếp nữa ko ổn đâu… Dạ…haiz… Dâm lắm cơ… Mẹ véo chim tôi cái rồi bỏ đi… Thôi đành chịu vậy haiz… mà này…cái cảm giác ng khác biết kích thích quá con nhỉ… Cái bà này …tắm thì tắm đi…định mồi ah… Hihi… Xong xuôi, xuống nhà thì gập lại ông tiếp tân nhìn mở mắt to hết cơ nhìn chúng tôi… Mẹ cười to sảng khoái rồi đi… Đi ra sân bay vừa tầm giờ làm thủ tục…trước khi đi…mẹ chọn góc khuất rồi bỗng nhiên kéo tôi lại đặt lên tôi 1 nụ hôn… Vài giây sau… e đi nha.. a yêu ở nhà ngoan nha… Hihi… về nhà cũng gần sáng rồi…tắm rửa lại rồi tôi lên giường nằm thao thức nhớ lại nụ cười và dáng điệu của cô gái…. Ở Hà Nội, PGS-TS Trần Danh Cường - giám đốc Bệnh viện Phụ sản trung ương - nổi tiếng bởi "nghề" siêu âm chẩn đoán thai nhi, từ gần 20 năm trước mỗi ngày phòng mạch của ông có cả trăm thai phụ đến siêu âm, thu mấy chục cũng nổi tiếng bởi biệt danh Cường "Bờm", với những câu chuyện rất hài, rất tếu, rất Cường "Bờm" về chuyện của chị em. Hơn ai hết, bác sĩ Cường rất hiểu chị em, năm 2022 này là tròn 40 năm ông từ quê nhà Bắc Giang bước chân vào ĐH Y Hà Nội, và tròn 35 năm vào nghề sản phụ khoa, như ông nói là "nhân duyên, nghề đã chọn bác sĩ Cường".Bác sĩ Trần Danh Cường Từ chàng trai nghèo ra Hà Nội theo học ngành y đến bác sĩ sản khoa hàng đầu "có đam mê sẽ có thành công" - Video NGUYỄN HIỀNNếu ngược lại thời gian một chút, tôi bắt đầu làm phòng mạch từ năm 2007, khi đó tôi mới đi học nước ngoài về. Thời gian ấy tôi mới làm phó khoa, sau làm trung tâm chẩn đoán trước sinh, rất sướng, nhàn, thong dong. Buổi sáng làm 8h thì 7h mới dậy, sau đó thì đi xe máy rong ruổi, vừa đi xe máy vừa ngắm cảnh, chả cần phải nghĩ, cà phê sáng ở Phủ Doãn, 8h kẻng boong boong mới vào bệnh viện. Công việc của mình là bác sĩ điều trị, hội chẩn, siêu âm. Có lẽ tôi là một trong những người đầu tiên ở Việt Nam mang về và triển khai toàn diện phương pháp siêu âm hình thái, thăm dò tình trạng của thai, sử dụng kỹ thuật lấy bệnh phẩm của thai để chẩn đoán trước sinh, hiện trung tâm này đã tương đối lớn, được trang bị đầy đủ, hiện đại. Tháng 1-2007 tôi bắt đầu mở phòng mạch, người bệnh đến rất đông, đông lắm, ít áp lực, mà hoàn toàn làm ngoài giờ, nhưng từ đó cũng tạo nguồn lực để mình đi giúp đỡ người khác, giúp người bệnh, hay sinh viên xin thì tôi cho hết. Lúc ấy rất sẵn tiền.* Có lúc nào ông nghĩ lên làm giám đốc, khi ông lên làm giám đốc cũng rất nhiều người bất ngờ…- Không bao giờ tôi nghĩ tôi làm lãnh đạo, thật sự không phải mình phấn đấu làm lãnh đạo. Hôm vừa rồi con của người em nhập học ngành dược. Bố mẹ hai ngày chuẩn bị, túi lớn túi bé, gạo trắng gạo đỏ, tôi bảo "các cháu sướng thật".Năm 1982 tôi vào trường y, hành lý mang theo có một cái chiếu và một cái túi, chiếu hỏng rồi, những cái túi tôi vẫn giữ. Tôi nhớ như in những chuyện đó, giờ xã hội thay đổi. Anh thanh niên cầm cái chiếu và cái túi xuống Hà Nội này phấn đấu để làm bác sĩ hay là làm giám đốc? Tôi đi học chưa bao giờ nghĩ phấn đấu làm giám đốc, để điều khiển cái này, cái kia, mà chỉ vì đúng một thứ Khi ra đây học là tôi học được nghề bác sĩ, có chuyên môn, mọi thứ ngành sản đều học hết, biết hết. Mỗi cái đó thôi chứ không vì thành ông nọ bà ra đây học thì học xong, có nghề thì mình làm ở đâu? Bố mẹ mình là nông dân, nghèo xác. Bố mẹ tôi chả biết việc học hành của tôi thế nào. Tôi tự nghĩ nếu học có nghề, chữa bệnh, cống hiến cho mọi người và cũng là để khẳng định thì không còn cách nào khác là phải làm việc ở bệnh viện lớn. Nhưng với điều kiện của gia đình mình thì ở lại TP dường như không thế nào mình có nghề? Mình phải học rất giỏi. Làm thế nào để mình được làm việc ở bệnh viện lớn, mình phải thi bác sĩ nội trú. Ngành y có hệ bác sĩ nội trú, từ năm thứ 1 đến thứ 5 tôi phấn đấu để thi đỗ bác sĩ nội trú. 6 năm trường y chỉ có học, nhà nghèo, chỉ có 1 bộ quần áo, không có tất, giày, chỉ đi dép lê. Ôi, nghèo nhà tôi bây giờ có mấy đống quần áo, đủ các loại, vì trước ít quá, giờ mua đủ các thứ. Thi được nội trú năm 1987, điểm toàn 8, 9. Hồi đó có 2 hệ, nội trú ngoại và nội trú nội. Nội có nhiều ngành nhi, da liễu, lây…; hệ ngoại có 4 chuyên khoa là ngoại, sản, mắt, tai mũi đi bộ đến Bệnh viện Việt Đức xin học ngoại, các thầy nói bên đó có 2 người rồi, còn 2 người các em đi ngành khác. Tôi thích ngoại cực kỳ, ngoại phóng khoáng, không biết bệnh gì thì mở ra ngó. Nhưng hết chỗ rồi. Thôi thì sang ngành mắt. Tôi nghĩ thế. Ra cổng hỏi bác bảo vệ, bác tả "phải đi sang cuối phố Bà Triệu, mà đi cẩn thận kẻo lạc".Ôi xa, mà tôi không có xe đạp, toàn đi bộ. Bạn nhớ là tôi đi học toàn đi bộ, xa nhất là đi học ở Bệnh viện Phổi. Toàn cuốc bộ hết. Thế là sang bệnh viện bên cạnh Việt Đức chính là Bệnh viện Phụ sản trung ương, hồi năm thứ 4 tôi học ở đây. Tôi cho là cơ duyên, cô Dương Thị Cương, viện trưởng hồi ấy, rất bận mà hôm tôi sang cô đang ở văn phòng bộ môn. Cô hỏi một chút rồi nhận tôi. Thế là tôi ở đây. Sau này tôi nghĩ té ra nghề chọn tôi, thâm tâm tôi thích ngoại, nhưng vì tôi không có xe đạp, nếu không tôi đã thành bác sĩ mắt. Nhưng cuối cùng tôi thành bác sĩ nhưng vẫn có trục trặc, sau khi học xong ĐH Y tôi được nhận về làm cán bộ giảng dạy của bộ môn sản, nhưng từ 1991-1998 không có biên chế nên không có lương, chỉ có phụ cấp, Tết không có tiền gì, nghèo lắm. Nhưng có một thứ mà tôi cho là tôi đúng không bao giờ tôi lấy tiền "bồi dưỡng" của bệnh nhân, kể cả lúc tôi nghèo nhất trong túi không có đồng nào. Mổ xong là về, khám bệnh xong là về, có hôm làm siêu âm ở phòng khám xong nhân viên bảo anh này dở hơi, người ta cảm ơn. Tôi nói Đó là việc mình làm, cảm ơn cái gì. Mà tôi nói luôn tôi đúng, suy nghĩ của tôi này có chị lãnh đạo ở bệnh viện khác đến mời tôi về làm, rồi có hãng máy muốn mời tôi làm đại diện... Nhưng GS Dương Thị Cương nói "Anh đi đâu thì đi, nhưng tôi là người mời anh về bộ môn". Thế là không đi đâu hết, lại ở lại và vẫn tiếp tục không lương, lại dạy học và làm nghề. Đến năm 1998 thì tôi mới được là bác sĩ có lương!* Làm giám đốc bệnh viện, những điều ông quan tâm nhất là gì?- Điều tôi quan tâm nhất là cuộc sống của con người. Ở bệnh viện này là y bác sĩ, cán bộ nhân viên. Giám đốc phải làm sao để y bác sĩ có đủ sống, có điều kiện làm việc. Tôi và tập thể cũng đã cố gắng thay đổi điều kiện làm việc của bệnh viện. Nhưng 2 năm vừa qua COVID-19 ngành y rất vất vả, đó là thử thách với ngành y chúng tôi. Nhưng mình cùng cố rồi cũng được thôi. Thứ nữa ngành y là phải có trang thiết bị. Trước đây các cụ chỉ có cái ống nghe, bàn tay, sau này có thiết bị, người bệnh sẽ được phát hiện sớm, tránh được tổn thương, ngành y càng đi xa. Thứ nữa là cơ sở vật chất, mong muốn phấn đấu của tôi là bệnh viện rất sạch, đẹp, người bệnh và thầy thuốc rất thân tình với nhau. Bác sĩ Cường trong một ca mổ ở bệnh viện - Ảnh BVCC* Ai cũng phấn đấu lên làm giám đốc, làm to, ông thấy ông bác sĩ làm giám đốc thì có vui, sướng hơn bác sĩ thường hay không?- Cái sướng nhất là thầy mình. Ông thầy tôi ở quê rất thích, rất tự hào. Thứ 2 là bố mẹ mình mẹ ông Cường năm nay 93 tuổi, đang sống ở quê nhà Bắc Giang. Mẹ tôi biết rất ít chữ, cũng chẳng biết tôi học hành thế nào. Khi tôi đi học ở Pháp, khi đó cước điện thoại rất đắt không thể gọi điện về mà chỉ có viết thư tay, cậu em tôi mới viết một mặt thư, mặt còn lại bà viết bốn chữ "con có khỏe không", chữ to đùng ông Cường chảy nước mắt xúc động nhớ lại lá thư của người mẹ. Mẹ không biết con ở Pháp thế nào, chỉ quan tâm con có khỏe không. Mẹ tôi chưa được đi nước ngoài bao giờ vì khi có điều kiện đưa đi thì mẹ già yếu rồi.* Bây giờ khi nói với các bác sĩ tương lai, ông hay nói điều gì?- Trong thâm tâm, tôi rất biết ơn ông thầy, ông đã định hướng cho tôi. Sau này tôi hỏi ông vì sao lại nhận tôi học, ông bảo Khi tôi gặp ông lần đầu tiên, tôi thấy ông thông minh và thật thà. Thế là ông ấy nhận tôi, và tôi sang học. Từ năm 1999-2019, trong 20 năm, năm nào tôi cũng sang thầy 3 lần, sang để cập nhật kiến thức. Thầy cũng sang đây dạy học, chi phí do tôi trả hết. Tôi hay hỏi học trò là sao các em không hỏi thầy những kiến thức thầy dạy lấy ở đâu, học từ ai? Đó đều là các thầy để lại cho chúng ta, đều là kiến thức chúng ta làm hằng ngày. Điều chúng ta cần nhất là kiến thức trong đầu, nghề nghiệp ở bàn tay, đừng bao giờ nghĩ sau này ta được lợi gì. Như tôi chưa bao giờ nói tôi là ông giám đốc, mà tôi là bác sĩ được giao thêm nhiệm vụ giám đốc trong một thời hạn. Vì có nhiều nhiệm vụ nên tôi hay nói với sinh viên giá như một ngày có 48 giờ để làm việc. Làm thầy thuốc chữa bệnh, thầy giáo dạy học, làm thêm giám đốc bệnh viện, thời gian rất eo hẹp, 5h30 sáng phải dậy, ngày nào cũng như ngày nào suốt từ khi làm giám đốc đến giờ. Hết giờ phải ở lại để làm. Người ta hỏi sao phải khổ thế? Thì người ta giao cho mình nhiệm vụ ấy, mình đã nhận thì phải hoàn thành. Bác sĩ Cường trong một ca mổ - Ảnh BVCC* Đối với ông, điều gì là quan trọng?- Quê hương, quê hương tôi không phải là đẹp nhưng mà tôi cũng đóng góp rất nhiều cho quê hương. Thứ 2 là mẹ. Mẹ là quan trọng nhất, không có gì quan trọng hơn. Tất cả mọi thứ tôi phấn đấu là dành cho mẹ. Mẹ tôi cũng ra Hà Nội ở với tôi vài lần, bà ít đi lắm. Lần nhiều nhất bà ở gần một tháng, ngắm pháo hoa kỷ niệm Quốc khánh, bà rất thích, nói rằng "không biết còn được ngắm như thế này bao nhiêu lần nữa". * Với những người đồng nghiệp, người thầy, ông nhớ ai nhất?- Tôi có ông thầy người Pháp, hồi ấy mình có siêu âm, nhưng không bằng họ. Sau tôi đỗ nội trú Pháp, sang đó gặp ông thầy siêu âm giỏi. Trong đầu tôi nghĩ tại sao ông Tây siêu âm giỏi thế nhỉ? Mình phải học món siêu âm. Năm 1999-2000 tôi sang học y học thai nhi và được cấp bằng Diploma của Pháp. Học ở Pháp về tôi triển khai được ngành y học thai nhi như hiện nay, đó cũng bắt đầu từ đam mê và truyền cảm hứng cho mọi người. Trước đây chúng ta cũng siêu âm nhưng rất đơn giản, còn nay ngành này đã nối dài được bàn tay của thầy thuốc thông qua máy móc. Trước đây siêu âm phát hiện dị tật thai nhi thì rất ghê gớm, nhưng bây giờ mà bỏ sót không phát hiện ra dị tật là không thể được, đòi hỏi cho ngành này đã khác. * Với những người bệnh, ông nhớ câu chuyện nào, người bệnh nào, những người được ông cứu sống, đem lại niềm vui nhưng cũng mang đến cho ông thành công về nghề nghiệp?- Nếu nói về bệnh nhân, trước kia mô hình bệnh tật khác nay rất nhiều. Trước đây bà mẹ tử vong, em bé tử vong nhiều. Tôi vẫn băn khoăn câu hỏi Vì sao lại thế? Nếu mình không ứng dụng khoa học, không có máy móc, không có kiến thức thì tình hình không thay đổi. Chính vì thế chúng tôi mới phát triển siêu âm, các phương pháp thăm dò, theo dõi... Sau này khi nghỉ không làm việc nữa, tôi có thể tự hào về lĩnh vực sản bệnh lý hiện nay trên toàn quốc, thái độ xử trí, ứng dụng của các đồng nghiệp và hiệu quả điều trị đã cải thiện, tốt hơn rất nhiều so với trước. Những bà mẹ bị biến chứng, những em bé không biết vì sao qua đời đã giảm hẳn. Thứ 2 là thay đổi trong chẩn đoán trước sinh. Trong đời tôi gặp nhiều bệnh nhân nghèo lắm, rất nghèo, mà nghèo thì bệnh nặng. Năm 2010 tôi làm trưởng khoa sản bệnh, tôi đã bỏ tiền túi ra để sửa nhà vệ sinh và sau đó là lắp điều hòa. Trên ấy nóng lắm, thăm bệnh xong là phải thay quần áo vì mồ hôi ướt hết. Hồi ấy có một gia đình mang 2 thai IVF thụ tinh ống nghiệm 26 tuần mà trục trặc, cô ấy sinh được 1 con nhỏ xíu, 1 thai sinh tiếp sau đó. 2-3 tháng sau có một ông đến gặp bác sĩ Cường. Ôi lại có ông nào thắc mắc gì đây? Ông ấy bảo không, em là bố 2 cháu bé kia, em ở đây 2 tháng, em thấy anh nhiệt tình, nhân viên của anh cũng tốt. Em đã chuẩn bị trong túi hàng chục cái phong bì vì theo thông lệ có người đến chăm bà mẹ lại đưa cái phong bì, năm ấy là 2010 mà ở bệnh viện công lại không ai lấy, ấy là riêng khoa anh. Em rất kính nể nên tặng anh 200 trời ơi, 200 triệu thời ấy! Ôi không được, tôi gọi cho giám đốc, phó giám đốc, các anh ấy bảo nhận được, làm gì thì cho tôi quyết. Tôi nhận và dùng lắp toàn bộ điều hòa trong khoa, hồi đấy hết hơn 500 triệu. Hơn 300 triệu còn lại tôi bỏ ra. Bệnh nhân lau hết nền nhà nằm dưới đất, mở cửa ra phòng mát rượi, hành lang cũng sạch. Hồi ấy ông nào nhổ kẹo cao su ra đất, tôi nhặt bỏ vào sọt rác, không mắng, sau không ai nhổ. Còn một nhà nữa, trước 27-2 nào cũng vào. Hôm ấy tôi đã đóng cửa phòng mạch rồi, họ vào, thai non tháng và cần tôi chẩn đoán, tôi mở cửa chẩn đoán miễn phí luôn vì lúc ấy không có ai thu phí nữa, tối quá rồi. Sau họ đến đây tặng bệnh viện cái máy siêu gặp bệnh nhân nghèo, tôi hay nói y tá trưởng bảo cầm cho họ 1, 2, 3 triệu, tôi cũng hay gọi cho cô bạn hay làm thiện nguyện, đến 2014 bệnh viện mới có Phòng Công tác xã hội. Trước nhiều người nghèo, ai mà tôi biết thì tôi cho hết, cái này là giúp đỡ người ta thôi.* Nếu hồi ấy ông không đi học bác sĩ, mà như các bạn cùng học chuyên toán với ông chọn nghề khác, thì ông nghĩ có tiếc không có bác sĩ Cường không?- Tôi nghĩ là nghề đã chọn tôi, nhiều bạn tôi đi các nghề khác đều giàu. Còn tôi, tôi kiếm ra tiền không cho tôi mà cho mọi người. Tôi cho là con người sống cùng nhau trong một vòng tròn, mỗi người có vị trí trong vòng tròn ấy. Cuộc đời bác sĩ Cường, nói thật là quá đơn giản.

mẹ tôi là bác sĩ