Chồng tôi từng ngoại tình với một nữ công nhân ở công ty mà anh là quản lý. Tám năm hôn nhân, tôi chưa từng nghĩ tình huống đó lại rơi vào bản thân mình dù tệ nạn ngoại tình đầy rẫy ngoài xã hội Ngày tôi lấy chồng, chị dâu ôm con tôi ngồi trong phòng 23 giờ Tôi và chị dâu rất thân thiết với nhau. Chị hiền lắm, lại đảm đang, chu đáo. Tôi rút tay về, nói nhỏ:-Anh hãy hiểu giùm Khanh, anh yêu thương Khanh, Khanh nhận. Nhưng Khanh đang là vợ của Trần rồi. Khanh đã nói dối với Trần, để bay qua đây, để chiều này ngồi với anh, ở chỗ này đó. Tôi nói với Thi, rồi bỗng thấy lòng buồn bã quá. Ta cũng không muốn đâu ngươi phiền chết!-Joseph luống cuống nói dối +. •Vậy à.-Aesop tổn thương nhưng vẫn gượng cười. 2. Joseph để cậu nằm ở đó, anh đi xuống bếp để lấy cháo cho cậu. Khi anh bưng tô cháo đi lên phòng, mở cửa ra thì anh không thấy cậu đâu. +. Trên Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? 7.5/10 56.8K Tác giả: Cẩm Chanh Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Sủng Nguồn: wattpad.com Trạng thái: Full Thể loại : hiện đại, tình cảm, showbiz, sủng, HE Độ dài: 75 chương + 4 ngoại truyện Edit: Cải Trắng + Cải Xanh Đã 7 năm trôi qua kể từ ngày Lâm Hoan Hỉ theo đuổi Cảnh Dịch Đọc tâm sự anh cần thành công nên chia tay tôi tại chuyên mục tình yêu giới tính hay truyen18.com nói về anh cần thành công nên chia tay tôi Tâm sự anh cần thành công nên chia tay tôi Gia đình và họ hàng nhà anh đều muốn chúng tôi đến với nhau nhưng anh vẫn nói chia tay vào đúng sinh nhật tôi. Gia đình tôi và anh có họ Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? Đề Cử. Đọc Truyện (1) 6.6 /10 trên tổng số 10 lượt đánh giá. Thông Tin. Giới Thiệu. D.S Chương. "Cơn bão COVID -19 thật sự là một nỗi kinh hoàng đối với toàn thế giới, trong đó có tôi. Nói thật, tôi có cảm giác còn sợ COVID- 19 hơn sợ vợ. Tôi cứ tưởng mình sẽ không có cơ hội để trở về với khán giả quê nhà nữa. 5KrX. Edit Cải Xanh Chương 35 Sau một lần NG nữa, Cảnh Dịch lại một lần nữa tập trung tinh thần nhập diễn. Ở trong nước lâu, hai chân anh đã hơi ngứa, nhưng người diễn cùng anh là Văn Dịch Lâm lại có vẻ rất hưởng thụ. Tay dưới nước của cô ta dường như có ý định vô tình chạm vào phần bụng của Cảnh Dịch, lúc tay đang muốn trượt xuống dưới, anh dùng sức nắm chặt cổ tay cô ta, lực độ mạnh khiến vẻ mặt Văn Dịch Lâm trở nên vặn vẹo, Cảnh Dịch đưa mắt nhìn cô ta, trong con ngươi tràn đầy ý cảnh cáo. Văn Dịch Lâm nghĩ rằng ở studio anh sẽ không thể không giữ thể diện cho cô ta, khẽ nở một nụ cười rồi nhắm mắt lại hôn lên môi Cảnh Dịch. Chú ý tới động tác này trong lòng Lâm Hoan Hỉ căng thẳng, không khỏi siết chặt hai nắm đấm, móng tay dài gần như cắm vào da thịt. “Đạo diễn…” Không đợi Lâm Hoan Hỉ nói hết câu, đạo diễn Quách lại đứng lên “Cut! Văn Dịch Lâm cô làm gì thế?” Tiếng hô đột nhiên vang lên khiến cô giật mình dừng lại động tác, con ngươi liễm diễm như nước nhìn về phía đạo diễn Quách. “Đạo diễn…” “Tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi, cảnh này cô không thể biểu hiện như vậy, cô là sát thủ!” “Tôi…” Văn Dịch Lâm bị nghe mắng có chút oan ức, “Tôi thực sự hồi hộp, tôi chưa từng diễn cảnh thân mật, lần này lại là diễn cùng Dịch ca, cho nên…” “Nếu Văn tiểu thư không muốn diễn cùng tôi, vậy thì thay người là được rồi.” Thanh âm của anh trong trẻo mà lạnh thay thế thanh âm của cô ta. Văn Dịch Lâm nhìn về phía anh, ánh mắt ngạc nhiên. Cảnh Dịch nói tiếp “Nếu như diễn vẫn là tình huống này, vậy thì hôm nay chúng ta cái gì cũng không cần làm.” “Dịch ca, em…” Căn bản là Cảnh Dịch không để cô ta có cơ hội nói chuyện, bỗng nhiên ánh mắt chuyển đến trên người Lâm Hoan Hỉ “Người đại diện của tôi thân hình cũng tương tự Văn tiểu thư, nếu Văn tiểu thư không muốn diễn cảnh này cùng tôi, vậy để Hoan Hỉ thay thế cô là được rồi. Hơn nữa cảnh diễn này chỉ còn năm phút, không cần phải trang điểm, đạo diễn Quách thấy được không?” Lâm Hoan Hỉ ngẩn người còn Văn Dịch Lâm thì hoảng hốt. Vừa rồi cô cố tình không diễn đạt, vì để thu hẹp khoảng cách với Cảnh Dịch, dù sao cô là diễn viên nữ đầu tiên diễn cảnh thân mật cùng Cảnh Dịch, ai mà không biết trước đây Cảnh Dịch chưa bao giờ nhận vai diễn như này. “Đạo diễn, tôi có thể hoàn thành tốt cảnh này!” Văn Dịch Lâm rào rào từ trong nước đứng lên, trên mặt mang theo sự lo lắng, “Để cho tôi thử một lần nữa được không?” “Tôi thấy cô thử mấy lần nữa cũng giống nhau thôi.” Đạo diễn Quách cũng không nể mặt, khoát khoát tay áo, hướng về phía Lâm Hoan Hỉ dặn, “Vậy làm phiền cô đi thay quần áo rồi, không cần trang điểm, có lẽ chỉ cần khoảng ba phút để qua cảnh, Hoan Hỉ, cô thấy được không?” Hoan Hỉ, cô thấy được không? Lâm Hoan Hỉ ngạc nhiên nhìn về phía Cảnh Dịch, người đàn ông chỉ cười đầy thâm ý. Cô mím chặt môi, lắc đầu nói “Tôi không diễn.” “Đúng.” Văn Dịch Lâm vội vàng nói, “Cô ấy không phải diễn viên chính quy, hơn nữa, sao có thể để người đại diện làm thế thân, đạo diễn, tôi nhất định sẽ diễn tốt.” Nói xong, ném một ánh mắt đắc ý về phía Lâm Hoan Hỉ. Lời nói khiêu khích này khiến cô không thoải mái, tức giận trước đó lúc này đều tuôn ra hết tất cả, cô hất cằm lên “Tôi diễn, đạo diễn, tôi sẽ diễn.” Đạo diễn Quách vui vẻ vỗ tay, nắm lấy bả vai Lâm Hoan Hỉ đẩy về phía thợ trang điểm “Thay quần áo cho cô ấy, chọn một kiểu tóc là được.” “Không cần trang điểm sao?” “Trang điểm sẽ làm mất thời gian, vả lại da của Hoan Hỉ tốt, đến lúc đó hậu kỳ xử lý một chút là được.” “Được.” Thợ trang điểm vỗ ngực đảm bảo, “Giao cho tôi, không có vấn đề gì.” “Đạo diễn Quách, tôi….” “Cô đi nghỉ ngơi đi.” Đạo diễn Quách không muốn phí lời với Văn Dịch Lâm, nói xong cầm kịch bản đi tìm biên kịch, trao đổi hướng đi tiếp theo của kịch bản. Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Hoan Hỉ, Cảnh Dịch ngồi trên ghế để thợ trang điểm trang điểm lại, vì lúc nữa còn phải vào nước, anh cũng không cần xử lý trang phục đang bị ướt. Làm tóc và thay quần áo không mất nhiều thời gian, mười lăm phút sau, cô từ từ đi tới. Một khắc kia khi Lâm Hoan Hỉ vừa xuất hiện trước mặt anh, giống như có muôn vàng ánh sáng rực rỡ đồng thời mà đến. Mái tóc đen bồng bềnh của cô để xõa, kết hợp với y phục đỏ rực như rửa, tôn lên làn da trắng như tuyết. Dưới ánh đèn, làn da càng trở nên sáng hơn, bộ y phục mỏng càng làm tôn lên dáng người nuột nà của cô. Rõ ràng là cô đang xấu hổ, khoanh tay đứng bên cạnh thợ trang điểm không nói được một lời, vàng tai ửng đỏ bán đứng nội tâm của cô. Thợ trang điểm thỏa mãn nói “Trách không được nhiều người thích chị Hoan Hỉ như vậy, nếu chị làm diễn viên, không biết bao nhiêu người sẽ thần hồn điên đảo nữa.” “Tôi thấy rất thành công.” Đạo diễn Quách có quan hệ tốt với Cảnh Dịch, hiển nhiên ấn tượng với Lâm Hoan Hỉ cũng tốt, liền ủng hộ nói “Bộ phim tiếp theo của tôi đúng lúc còn thiếu một nữ diễn viên, Hoan Hỉ có muốn đăng ký không?” Không đợi Lâm Hoan Hỉ mở miệng, Cảnh Dịch đã cười nói “Vậy tôi phải làm sao đây?” “Người đại diện có tài nhiều như vậy, nhưng Hoan Hỉ chỉ có một, cậu chỉ có thể đi tìm người khác thôi.” “Ừ.” ánh mắt Cảnh Dịch nhìn Lâm Hoan Hỉ như phát sáng, “Hoan Hỉ chỉ có một, cho nên không thể để cho cậu được.” Đạo diễn Quách nhìn nét mặt của Cảnh Dịch, ánh mắt anh đang dừng trên người Lâm Hoan Hỉ, dường như hắn ý thức được điều gì, vẻ mặt hơi biến đôi. Ánh mắt đạo diễn Quách dừng trên người Lâm Hoan HỈ mấy giây sau đó hứng thú đứng lên nói “Tôi đùa thôi, được rồi, chuẩn bị xong thì bắt đầu quay nào.” “Hoan Hỉ, tôi nói với cô một chút.” Đạo diễn Quách bước chậm tới bên cạnh Lâm Hoan HỈ, “Một lúc nữa xuống nước. thì hôn yết hậu của cậu ta rồi đến lồng ngực, cố hết sức tạo ra sự ám muội, là ám muội đó hiểu không? Chờ tôi nói cut, thì cô sẽ đi lên, sau đó đổi cho Văn Dịch Lâm diễn, cô không cần nói lời kịch, chỉ cần sát vào người cậu ta là được rồi.” Lâm Hoan Hỉ gật đầu “Được, tôi hiểu rồi.” “Vậy được rồi.” Đạo diễn Quách vỗ tay một cái, “Tất cả mọi người đều vào vị trí của mình đi, chúng ta chuẩn bị bắt đầu!” Nhìn Cảnh Dịch đã bước vào ao nước, rồi lại nhìn những người xung quanh và ống kính bốn phương tám hướng, nếu nói không hồi hộp thì đó là giả, nhưng cũng đã đồng ý rồi, bây giờ lùi một bước cũng không thể được nữa. Lâm Hoan Hỉ hít sâu mấy hơi, đợi ổn định lại tâm trạng xong, cẩn thận dò chân vào nước, cô từ từ hạ xuống nước, đi về phía Cảnh Dịch. “Bắt đầu!” Đèn đỏ máy quay phim sáng lên, dòng nước ấm áp nhanh chóng làm ướt quần áo, hồng y mỏng manh dính vào da thịt cô, không chờ Lâm Hoan Hỉ có động tác, đột nhiên tay anh ở dưới nước hơi dùng lực kéo eo cô, Lâm Hoan Hỉ rơi vào trong lồng ngực anh. Cảnh Dịch rũ mắt, thanh âm rất nhỏ không thể nghe thấy “Hôn anh.” Hôn… Hôn? Tầm mắt cô rơi vào đôi môi của anh, trong lòng khẽ động, sau đó nhắm hai mắt lại hôn tới. Lúc bờ môi chạm nhau, trong lòng hai người nảy lên một loại tình cảm không rõ. Bàn tay của Cảnh Dịch giữ chặt gáy của cô, cạy mở đôi môi để nụ hôn càng thêm sâu. Dư Vân Bình lôi kéo tay áo đạo diễn Quách, nói vào tai hắn “Đoạn này làm gì có cảnh hôn? Hình như Cảnh Dịch cũng nói không diễn cảnh hôn.” “Xuỵt.” Đạo diễn Quách liếc hắn một cái, “Cậu thì biết cái gì, như vậy hai người càng thân mật, càng làm nổi bật khoảng cách giữa bọn họ.” “…” Rõ ràng trước kia nói về kịch bản cậu không nói như vậy mà.. Dư Vân Bình méo miệng, tiếp tục nhìn màn ảnh. Giờ phút này studio rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hai người thở dốc trong ao nước. Một màn này Văn Dịch Lâm thấy chói mắt không gì sánh được, cô ta tức đến nỗi siết chặt khăn tắm trên người, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Hoan Hỉ như muốn bắn ra lửa. Nụ hôn của cô rơi xuống, mở miệng cắn yết hầu gợi cảm hơi nhô lên của anh, Lâm Hoan Hỉ có thể cảm nhận được bàn tay đang di chuyển trên eo, bên tai là tiếng hít thở lộn xộn của anh, tay cô không khỏi chống đỡ lên lồng ngực của anh, thân thể gần kề, muốn cùng anh gắn bó chặt chẽ. Không khí trong ao nước trở nên nóng bỏng, thể xác và tinh thần của cô khô nóng, nhưng lúc này, Lâm Hoan Hỉ cảm giác được có một vật cứng rắn để sau người cô, ý thức được đây là cái gì, trong nháy mắt sắc mặt Lâm Hoan Hỉ liền thay đổi. Đồng thời, đạo diễn cũng hô cut. “Lợi hại, hai người làm rất tốt!” Cô lấy lại tinh thần, ánh mắt khẽ nhìn về phía anh. Cơ thể Cảnh Dịch khẽ di chuyển, dục vọng nổi lên từ sâu trong thân thể không có ý định biến mất, nếu như bây giờ anh đứng lên, nhất đinh sẽ bị rõ ràng. “Em phải lên.” Ánh mắt Lâm Hoan Hỉ rời đi, âm thầm kéo ra khoảng cách giữa hai người, đang muốn đứng dậy thì anh kéo cô lại, ngăn cản hành động tiếp theo của cô. “Sao, có việc gì?” “Tối nay em…” Cảnh Dịch cúi sát vào tai cô, “Có thể tới phòng anh không?” Im lặng. “Mơ đẹp nhỉ.” Hất tay của anh ra, Lâm Hoan Hỉ đứng lên khỏi mặt nước. Tiếp nhận khăn tắm trợ lý đưa tới, vừa lau vừa rời khỏi ao nước, Văn Dịch Lâm đang đứng một bên thấy vậy, bình tĩnh đi qua quệt vào bả vai Lâm Hoan Hỉ, đón nhận va chạm cố ý này, cô không hề phòng bị, cộng thêm lòng bàn chân trơn trượt Lâm Hoan Hỉ một lần nữa ngã nhào vào nước. Cảnh Dịch nhanh tay nhanh mắt đỡ vai cô, sau khi che chở cô trong ngực, ánh mắt như tên nhọn bắn về phía Văn Dịch Lâm. “Văn tiểu thư hình như có ý kiến với tôi nhỉ.” Anh vừa mở miệng, mọi người chợt cảm thấy không ổn, tất cả đều nhìn về phía Văn Dịch Lâm. Đối mặt với sự tức giận rõ ràng của Cảnh Dịch, Văn Dịch Lâm há hốc mồm, một lúc lâu cũng không nói câu nào. Một lúc sau, Lâm Hoan Hỉ đẩy Cảnh Dịch ra, che miệng ho khan vài tiếng, khoát tay một cái, “Tôi không sao, vừa từ trong nước ra, bị trượt chân thôi.” Văn Dịch Lâm cũng bước xuống theo bậc thang này “Vừa rồi tôi không cẩn thận huých vào chị Hoan Hỉ, không nghĩ tới chị sẽ bị ngã, hơn nữa ao cạn như vậy…” Cảnh Dịch đỡ Lâm Hoan Hỉ ra khỏi ao nước, khoác khăn tắm sạch trên người cô, lạnh lùng nói “Tôi mặt kệ cô vô tình hay cố ý, cô đâm vào cô ấy là sự thật, bây giờ nói xin lỗi cô ấy ngay.” Cảm nhận được ánh mắt khắp bốn phương tám hướng, Văn Dịch Lâm hơi khó chịu. Từ lúc xuất đạo đến bây giờ cô nhận được muôn vàn sự sủng ái, cho dù là quay phim hay quảng cáo, hợp tác cùng khách quý hay diễn viên nào mà không nâng niu cô trong lòng bàn tay, Cảnh Dịch là ảnh đế không sai, nhưng cô cũng không kém, dựa vào cái gì mà khiến cô mất mặt trước nhiều người như vậy? Văn Dịch Lâm tức đỏ cả mắt, đúng lúc này, Lâm Hoan Hỉ quay đầu cười cười với mọi người, tự nhiên phóng khoáng “Không cần xin lỗi, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, mọi người hãy dành thời gian để tiếp tục diễn đi, thời gian cũng không còn sớm nữa.” Đang lúc Cảnh Dịch lại muốn cảnh cáo, Lâm Hoan Hỉ đột nhiên siết chặt tay anh, anh không thể không nhìn xuống, lúc đối mặt với ánh mắt của Lâm Hoan Hỉ, Cảnh Dịch thoáng giật mình. Ánh mắt cô tràn đầy mạnh mẽ, giống như cô của trước đây. Ra hiệu cho Cảnh Dịch xong, Lâm Hoan Hỉ dùng khăn tắm che kín người cười cười đi tới trước mặt Văn Dịch Lâm “Tính khí Dịch ca chính là như vậy, Văn tiểu thư bỏ qua cho, hai chúng tôi quen nhau đã lâu, anh ấy như là người nhà của tôi, khó tránh khỏi sẽ để ý đến tôi, hy vọng cô không khúc mắc, có thể hợp tác với Dịch ca.” Lời nói này nửa là thật tình, nửa là giả dối. Văn Dich Lâm thuận thế nói “Không đâu, vừa rồi cũng là tôi không tốt, cô không bị thương chứ?” Lâm Hoan Hỉ lắc đầu, nói với mọi người “Tôi đi thay quần áo, mọi người tiếp tục đi, gây phiền phức cho mọi người thật sự ngại quá.” Thanh âm vừa rơi xuống, Lâm Hoan Hỉ tự nhiên xoay người rời đi. “Được rồi, đừng nhìn nữa!” Đạo diễn Quách vỗ vỗ tay, “Nên làm gì thì làm đi, chúng ta tiếp tục quay!” “Xin lỗi.” Cảnh Dịch mở miệng nói, “Tôi muốn đi toilet, chờ tôi một lúc.” Không đợi đạo diễn trả lời, Cảnh Dịch đã theo kịp bước chân Lâm Hoan Hỉ. ← Chương trước Chương sau → Edit Cải Trắng Chương 2 Sau khi làm một đợt kiểm tra toàn thân xong, bác sĩ đã rút ra kết luận của mình Lâm Hoan Hỉ bị thương phần đầu dẫn tới mất trí nhớ, là vĩnh viễn hay tạm thời thì bác sĩ chưa thể xác nhận được. Điều đáng mừng là cô chỉ bị thương ngoài da, ngoại trừ mất trí nhớ thì không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày nếu không phát hiện vấn đề gì thì có thể xuất viện. Trên tay anh cầm tờ giấy chẩn đoán bệnh, nội tâm anh vô cùng nặng nề. Cảnh Dịch dùng lực vo tờ giấy lại, sau đó cứ do dự mãi mới cho nó vào túi mình. Trang Phong vẫn luôn đứng chờ ở cửa, thấy Cảnh Dịch đi ra liền chạy nhanh tới bên cạnh anh, nhìn sắc mặt tái xanh nhợt nhạt của anh, Trang Phong cũng đoán được phần nào kết quả chẩn đoán. “ Bác sĩ nói như thế nào ? Có thể chữa khỏi cho chị dâu không ? ” Trang Phong hỏi, vẻ mặt hiện rõ vẻ phiền muộn. Ấn đường anh giật giật mấy cái, liếc xéo hắn một cái “ Đừng có mà ăn nói linh tinh, cái gì mà còn cứu chữa được không, cô ấy đâu phải mắc bệnh nan y. ” Trang Phong làm ra vẻ không sợ chết “ Em đoán là không khác mấy so với bệnh nan y đâu. ” Nói xong, Trang Phong cảm nhận được Cảnh Dịch có chút u ám. Hắn cẩn thận hỏi lại “ Thật sự mất trí nhớ sao ? ” Thanh âm Cảnh Dịch nhàn nhạt “ Ừ. ” “ Bác sĩ nói có thể tốt lên không ? ” “ Chưa nói. ” “ Đó chính là không thể tốt lên được. ” “ … ” Nhìn Cảnh Dịch rũ mi mắt xuống, sắc mặt hơi u ám, Trang Phong thức thời ngậm miệng lại. Nhưng không được tới hai giây sau lại mở miệng mà lải nhải “ Dịch ca, không phải em lắm miệng đâu … ” Tâm tình Cảnh Dịch vốn đã không tốt, lại nghe hắn lải nhải bên tai thành ra bực bội, ngữ khí cũng hơi tức giận “ Vậy thì cậu im miệng lại đi. ” Trang Phong làm như không nghe thấy lời anh, đảo mắt nhìn xung quanh xong tiến tới gần bên tai anh nói “ Anh nhìn chị dâu bây giờ xem, hôn lễ tháng sau phải làm sao ? Không phải em đả kích anh nhưng sau khi mất trí nhớ chị dâu chẳng có chút tình cảm gì với anh, khẳng định sẽ không chịu kết hôn với anh, không chừng còn xem anh là bọn buôn người đấy … ” Nói xong lời cuối cùng ngữ khí Trang Phong hình như có hơi vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Cảnh Dịch lặng im, lúc này trong lòng anh như có một tảng đá nghìn cân đè lên, ngay đến cả hô hấp cũng khó khăn. Quan hệ của Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ là yêu đương lén lút vì Lâm Hoan Hỉ là người đại diện của anh, bình thường hai người có dính vào nhau thì truyền thông cũng không hề nghi ngờ, nhưng thật ra có không ít fan ghép cặp anh với Lâm Hoan Hỉ. Trừ bỏ người thân và bạn bè ra thì bên ngoài không một ai biết là hai người bên nhau. Mà sau khi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn hai người định tới khi làm đám cưới sẽ công bố ra bên ngoài, nhưng anh tính không bằng trời tính, ai ngờ chỉ sau hôm đăng ký kết hôn Lâm Hoan Hỉ liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn. “ Để nói sau đi…” Hơi thở anh có hơi nặng nề “ Tôi đi thăm cô ấy. ” “ Em đi với anh. ” Trang Phong lơ luôn vẻ mặt không tình nguyện của Cảnh Dịch, mặt dày đi theo sau anh, kỳ thật hắn vô cùng tò mò ký ức của Lâm Hoan Hỉ đã dừng lại ở giai đoạn nào. * Giờ phút này, Lâm Hoan Hỉ đang nằm trên giường bệnh, bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Cô nghĩ tới nghĩ lui một lúc, trước khi phát sỉnh ra chuyện này, Lâm Hoan Hỉ đang học lớp 11, còn một năm nữa là thi đại học rồi, cho nên Lâm Hoan Hỉ luôn dốc hết sức cố gắng học tập, ngày hôm qua cũng giống như mọi ngày, tan học về nhà làm bài tập, cố gắng làm một đứa con ngoan của mẹ, giúp mẹ làm việc nhà. Cuối cùng thì làm mấy đề thi thử của trường rồi lăn ra ngủ quên, tất cả đều rất bình thường. Chính là … Lâm Hoan Hỉ sờ đầu đang được cuốn vải của mình, giờ thì phát hiện mình đang ở chỗ này. Đúng lúc này thì y tá đẩy cửa bước vào, ôn tồn nói với cô “ Lâm tiểu thư, tôi tới rút kim. ” Cô ngẩng đầu lên nhìn, bình truyền dịch đã gần tới đáy. Động tác y tá nhẹ nhàng lấy kim ra, lại cẩn thận đắp lại chăn cho cô, nét mặt tươi cười dịu dàng, điều này làm cho lòng Lâm Hoan Hỉ cảm thấy ấm áp. “ Chị y tá..” Thấy Lâm Hoan Hỉ kêu mình bằng chị, cô y tá trẻ tuổi có hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười hỏi cô “ Làm sao vậy ? ” “ Em muốn đi WC, chị có thể đỡ em đi không ? ” “ Được, em cẩn thận một chút nhé. ” Phòng bệnh ở đây có nhà vệ sinh riêng, y tá đỡ Lâm Hoan Hỉ đi vào còn dặn dò cô “ Tôi đứng ở cửa đợi em, em đi xong thì gọi tôi một tiếng nhé. ” “ Không cần không cần, em có gậy chống rồi, chút nữa sẽ tự mình đi được. ” Y tá vốn hơi do dự đứng ở cửa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên trì của cô cuối cùng cũng gật đầu đi ra khỏi phòng bệnh. Thấy người đi rồi, Lâm Hoan Hỉ liền khóa trái cửa nhà vệ sinh lại, chống gậy đi tới trước bồn rửa tay. Cô lúc này đang mặc quần áo dành cho bệnh nhân, có hơi rộng một chút, che lại hết đường cong trên cơ thể. Cô nhớ là cô có một mái tóc đen nhánh vô cùng đẹp, cô thường hay buộc tóc đuôi ngựa, dù cô nằm viện đi chăng nữa thì nó cũng chỉ hơi rối thôi. Nhưng giờ phút này cô lại thấy đầu tóc mình giống như bà cố nội vậy, uốn đuôi, đang xõa ra tứ tung. Lâm Hoan Hỉ có một đôi mắt đào hoa, ở dưới mắt trái còn có một nốt ruồi nhỏ vô cùng mê người, trong gương đôi mắt đào hoa đó đang đối diện với cô, mang theo vẻ hoang mang và mờ mịt. Đây là khuôn mặt cô, nhưng cũng không phải khuôn mặt cô. Càng quan trọng hơn là … Lâm Hoan Hỉ đưa tay lên sờ ngực mình, mẹ nó to thế ! Thật là kinh người ! Cô ngủ một giấc dậy dường như tất cả đều thay đổi, đang từ cup A còn thành được cup D, thực sự là vượt qua cả những tiến hóa trong lịch sử nhân loại. Nhìn cũng nhìn đủ rồi, một tay cô chống gậy, một tay cô tự sờ ngực mình, vô cùng khó khăn đi ra khỏi nhà vệ sinh. Mà đúng lúc đó cửa phòng bệnh cũng mở ra, Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ mặt đối mặt. Tay cô để trên ngực mình còn không bỏ xuống, nhìn Cảnh Dịch bằng ánh mắt ngạc nhiên. Hàng mi Cảnh Dịch khẽ run rẩy, tầm mắt anh trượt xuống ngực cô, dừng lại một chút, sau đó anh đẩy luôn Trang Phong ở đằng sau ra ngoài. Động tác vô cùng lưu loát, còn tiện tay đóng luôn cửa lại. Lâm Hoan Hỉ vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh, đại não trống rỗng. Cảnh Dịch sải bước chân dài, phút chốc đã đứng trước mặt cô. Lúc này Lâm Hoan Hỉ mới cảm nhận được đứng trước người đàn ông này cô mười phần cảm thấy áp bách, khi mà anh đứng bên cạnh cô, người cao 1m65 như cô hoàn toàn bị bóng anh bao phủ. Anh không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn cô. Trong lòng Lâm Hoan Hỉ cảm thấy khẩn trương. Chỉ là tự dưng cô xoa xoa ngực mới làm dịu đi cảm giác căng thẳng của mình. Nhưng xoa xoa một lúc, Lâm Hoan Hỉ cảm thấy sai sai, lập tức rút tay lại, có hơi xấu hổ rồi. Hành động của cô đều được thu vào mắt anh, nháy mắt, trong lòng Cảnh Dịch liền dịu dàng trở lại, nhưng sau đó lại cảm thấy đau khổ. Cảnh Dịch đau khổ vì cô không nhớ anh là ai, đau khổ vì tình cảm của bọn họ giờ chẳng khác nào bọt biển. “ Vị tiên sinh này, sao anh lại tới đây ? ” Lâm Hoan Hỉ không khách khí biểu hiện thái độ không chào đón Cảnh Dịch. Sắc mặt anh rất bình tĩnh, làm như không nghe thấy lời cô nói, anh khom lưng bế Lâm Hoan Hỉ lên. Đột nhiên bị bế lên làm Lâm Hoan Hỉ thét chói tai, chốc lát, thân thể cô được đặt trên giường. Cảnh Dịch kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh giường cô. Tiếp theo, cô thấy anh lấy từ trong túi quần mình một tờ giấy nhăn nhúm ra đưa cho cô. Ánh mắt Lâm Hoan Hỉ đảo qua một lượt, cô xem qua thì chẳng hiểu được mấy nhưng cô bắt được trọng điểm của tờ giấy này rồi. [ Vết thương gây mất trí nhớ ] Bệnh nhân Lâm Hoan Hỉ “ … ” Lâm Hoan Hỉ ra sức chớp chớp mắt, ừm, trên tờ đơn này là tên cô không sai. Lâm Hoan Hỉ vẫn chưa xác định được, chỉ vào chóp mũi mình mà hỏi “ Đang nói tôi hả ? ” Cảnh Dịch “ Chẳng lẽ em cho rằng có người có tên quê mùa như em hả ? ” Bị nói tên mình quê mùa Lâm Hoan Hỉ có chút ủy khuất, nhưng cũng không thể phản bác lại, bởi vì tên cô… đúng là chẳng có chút ưu nhã gì cả. Lâm Hoan Hỉ điều chỉnh lại dáng ngồi, hắng giọng “ Vị tiên sinh này … ” Cảnh Dịch cắt đứt lời cô, thanh âm lạnh nhạt “ Anh tên Cảnh Dịch, anh là chồng của em, bình thường em toàn gọi anh là cục cưng, bảo bối, lão công. ” Hô hấp Lâm Hoan Hỉ có hơi khó khăn, như không làm chủ được mình cô lại đưa tay sờ ngực “ Cảnh tiên sinh, tôi không nhớ anh … ” Cảnh Dịch hơi nâng mí mắt lên “ Bởi vì em mất trí nhớ, anh sẽ không trách em. ” “ … ” Được rồi, giờ thành lỗi của cô ! Lâm Hoan Hỉ chính là rộng lượng không thèm so đo với Cảnh Dịch “ Vậy, vậy hiện tại là lúc nào ? ” “ Ngày 15 tháng 4 năm 2017 ” Ngữ khí anh bình ổn. Lâm Hoan Hỉ vô cùng ngạc nhiên. Năm 2017 ?! Thời gian của cô, nhanh như vậy sao ? Thoáng chốc đã tới 8 năm sau ? “ Vậy … Năm nay tôi bao nhiêu tuổi rồi ? ” Lâm Hoan Hỉ hỏi, cô cảm thấy mình sắp khóc được rồi. “ 25 tuổi. ” “ Không thể nào. ” Lâm Hoan Hỉ nhanh chóng phủ định “ Tôi không thể đã 25 tuổi được. ” Cảnh Dịch nói “ Vậy em cho rằng em bao nhiêu tuổi ? ” Lâm Hoan Hỉ vỗ vỗ ngực, vẻ mặt chắc chắn “ Thiếu nữ vĩnh viễn 17 tuổi. ” Cảnh Dịch trầm mặc. Cuối cùng anh cũng biết ký ức của cô dừng ở đâu rồi. Cảnh Dịch còn nhớ lần trước Lâm Hoan Hỉ có nhắc qua với anh về lý do cô thích anh. Lâm Hoan Hỉ nói lúc đó cô 18 tuổi, thi trượt đại học cho nên tương lai cô trước mắt vô cùng mờ mịt, sau đó cô thấy anh diễn bộ phim [ Thiếu niên thành thị ] Đó là bộ phim truyền hình đầu tiên anh tham gia, dáng người Cảnh Dịch thon dài, luôn mặc một chiếc áo xám cũ và quần jean trắng, trong phim anh là cậu thiếu niên vượt qua núi lớn, cố gắng đứng lên từ chỗ vấp ngã, từng bước đi vào thành phố hoàn thành giấc mơ học ở đây. Lâm Hoan Hỉ nói “ Ánh mắt trên màn ảnh của Cảnh Dịch rất mê người, cô bị vây hãm trong đó, không cách nào thoát ra. ” Rồi sau đó, cô còn viết một bức thư nói rằng cô cảm thấy thất vọng về kết quả thi đại học của mình, cô muốn chia sẻ một chút với anh, rồi cô gửi bức thư này tới nhà anh. Cô vốn không nghĩ anh sẽ hồi âm, ai mà ngờ rằng anh lại hồi âm, còn cổ vũ cô nữa. Bởi vậy, cô liền mê muội Cảnh Dịch không thể thoát ra nổi, thề không bò lên giường nam thần không làm người ! Tuổi 17 của Lâm Hoan Hỉ khá là yên bình và vui vẻ, thích hình tượng con trai ấm áp như ánh mặt trời, sẽ không vì xem [ Thiếu niên thành thị ] mà yêu phim truyền hình, lúc đó chỉ thích xem [ Vườn sao băng ] hay [ Tiệm café hoàng tử ] mà thôi. Thấy Cảnh Dịch hơi hoảng hốt, cô cẩn thận hỏi lại “ Cảnh tiên sinh, tôi thật sự là vợ anh sao ? ” Cảnh Dịch yên lặng nhìn Lâm Hoan Hỉ một cái, lấy cái túi của mình ở trên bàn, lấy bên trong ra một cuốn sổ màu đỏ. Sau khi lĩnh giấy kết hôn anh vẫn luôn cầm cuốn sổ này bên người, còn cầm tới phim trường khoe một vòng nữa. “ Này. ” Lâm Hoan Hỉ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cuốn sổ, sau khi mở sổ nhìn thấy chữ ký của mình cùng cái đóng dấu màu đỏ, cô cười không nổi. Khó chịu. Ủy khuất. Muốn khóc. Lâm Hoan Hỉ cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, lại không biết sao lại đau, nhưng cô cảm thấy không dễ chịu chút nào, nước mắt cô không nhịn được nữa bắt đầu chảy xuống. Lâm Hoan Hỉ khóc nức nở, một bàn tay thon dài cầm giấy trắng đưa tới trước mặt cô. Cô không nhận lấy, đôi mắt đỏ ửng nhìn anh “ Chúng ta …Chúng ta đã làm chuyện kia chưa ? ” Cảnh Dịch nhướn mày “ Cái nào ? ” Lâm Hoan Hỉ hơi nhắm mắt lại, cảm thấy xấu hổ “ Chính là…cái kia đó. ” Cảnh Dịch cuối cùng đã hiểu “ Làm tình ? Có. ” Lâm Hoan Hỉ sửng sốt vài giây, lại càng khóc to hơn. Cảnh Dịch vẻ mặt chẳng thay đổi gì còn tiếp tục bổ thêm nhát nữa “ Rất nhiều lần. ” Lại thêm dao nữa “ Đều là em chủ động. ” ← Chương trước Chương sau → Sau khi làm một đợt kiểm tra toàn thân xong, bác sĩ đã rút ra kết luận của mình Lâm Hoan Hỉ bị thương phần đầu dẫn tới mất trí nhớ, là vĩnh viễn hay tạm thời thì bác sĩ chưa thể xác nhận được. Điều đáng mừng là cô chỉ bị thương ngoài da, ngoại trừ mất trí nhớ thì không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày nếu không phát hiện vấn đề gì thì có thể xuất tay anh cầm tờ giấy chẩn đoán bệnh, nội tâm anh vô cùng nặng Dịch dùng lực vo tờ giấy lại, sau đó cứ do dự mãi mới cho nó vào túi Phong vẫn luôn đứng chờ ở cửa, thấy Cảnh Dịch đi ra liền chạy nhanh tới bên cạnh anh, nhìn sắc mặt tái xanh nhợt nhạt của anh, Trang Phong cũng đoán được phần nào kết quả chẩn đoán." Bác sĩ nói như thế nào? Có thể chữa khỏi cho chị dâu không? " Trang Phong hỏi, vẻ mặt hiện rõ vẻ phiền đường anh giật giật mấy cái, liếc xéo hắn một cái " Đừng có mà ăn nói linh tinh, cái gì mà còn cứu chữa được không, cô ấy đâu phải mắc bệnh nan y. "Trang Phong làm ra vẻ không sợ chết " Em đoán là không khác mấy so với bệnh nan y đâu. "Nói xong, Trang Phong cảm nhận được Cảnh Dịch có chút u cẩn thận hỏi lại " Thật sự mất trí nhớ sao? "Thanh âm Cảnh Dịch nhàn nhạt " Ừ. "" Bác sĩ nói có thể tốt lên không? "" Chưa nói. "" Đó chính là không thể tốt lên được. ""... "Nhìn Cảnh Dịch rũ mi mắt xuống, sắc mặt hơi u ám, Trang Phong thức thời ngậm miệng lại. Nhưng không được tới hai giây sau lại mở miệng mà lải nhải " Dịch ca, không phải em lắm miệng đâu... "Tâm tình Cảnh Dịch vốn đã không tốt, lại nghe hắn lải nhải bên tai thành ra bực bội, ngữ khí cũng hơi tức giận " Vậy thì cậu im miệng lại đi. "Trang Phong làm như không nghe thấy lời anh, đảo mắt nhìn xung quanh xong tiến tới gần bên tai anh nói " Anh nhìn chị dâu bây giờ xem, hôn lễ tháng sau phải làm sao? Không phải em đả kích anh nhưng sau khi mất trí nhớ chị dâu chẳng có chút tình cảm gì với anh, khẳng định sẽ không chịu kết hôn với anh, không chừng còn xem anh là bọn buôn người đấy... "Nói xong lời cuối cùng ngữ khí Trang Phong hình như có hơi vui sướng khi thấy người khác gặp Dịch lặng im, lúc này trong lòng anh như có một tảng đá nghìn cân đè lên, ngay đến cả hô hấp cũng khó hệ của Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ là yêu đương lén lút vì Lâm Hoan Hỉ là người đại diện của anh, bình thường hai người có dính vào nhau thì truyền thông cũng không hề nghi ngờ, nhưng thật ra có không ít fan ghép cặp anh với Lâm Hoan bỏ người thân và bạn bè ra thì bên ngoài không một ai biết là hai người bên nhau. Mà sau khi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn hai người định tới khi làm đám cưới sẽ công bố ra bên ngoài, nhưng anh tính không bằng trời tính, ai ngờ chỉ sau hôm đăng ký kết hôn Lâm Hoan Hỉ liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Để nói sau đi..." Hơi thở anh có hơi nặng nề " Tôi đi thăm cô ấy. "" Em đi với anh. "Trang Phong lơ luôn vẻ mặt không tình nguyện của Cảnh Dịch, mặt dày đi theo sau anh, kỳ thật hắn vô cùng tò mò ký ức của Lâm Hoan Hỉ đã dừng lại ở giai đoạn nào.*Giờ phút này, Lâm Hoan Hỉ đang nằm trên giường bệnh, bắt đầu hoài nghi nhân nghĩ tới nghĩ lui một lúc, trước khi phát sỉnh ra chuyện này, Lâm Hoan Hỉ đang học lớp 11, còn một năm nữa là thi đại học rồi, cho nên Lâm Hoan Hỉ luôn dốc hết sức cố gắng học tập, ngày hôm qua cũng giống như mọi ngày, tan học về nhà làm bài tập, cố gắng làm một đứa con ngoan của mẹ, giúp mẹ làm việc nhà. Cuối cùng thì làm mấy đề thi thử của trường rồi lăn ra ngủ quên, tất cả đều rất bình là...Lâm Hoan Hỉ sờ đầu đang được cuốn vải của mình, giờ thì phát hiện mình đang ở chỗ lúc này thì y tá đẩy cửa bước vào, ôn tồn nói với cô " Lâm tiểu thư, tôi tới rút kim. "Cô ngẩng đầu lên nhìn, bình truyền dịch đã gần tới tác y tá nhẹ nhàng lấy kim ra, lại cẩn thận đắp lại chăn cho cô, nét mặt tươi cười dịu dàng, điều này làm cho lòng Lâm Hoan Hỉ cảm thấy ấm áp." Chị y tá.."Thấy Lâm Hoan Hỉ kêu mình bằng chị, cô y tá trẻ tuổi có hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười hỏi cô " Làm sao vậy? "" Em muốn đi WC, chị có thể đỡ em đi không? "" Được, em cẩn thận một chút nhé. "Phòng bệnh ở đây có nhà vệ sinh riêng, y tá đỡ Lâm Hoan Hỉ đi vào còn dặn dò cô " Tôi đứng ở cửa đợi em, em đi xong thì gọi tôi một tiếng nhé. "" Không cần không cần, em có gậy chống rồi, chút nữa sẽ tự mình đi được. "Y tá vốn hơi do dự đứng ở cửa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên trì của cô cuối cùng cũng gật đầu đi ra khỏi phòng người đi rồi, Lâm Hoan Hỉ liền khóa trái cửa nhà vệ sinh lại, chống gậy đi tới trước bồn rửa lúc này đang mặc quần áo dành cho bệnh nhân, có hơi rộng một chút, che lại hết đường cong trên cơ thể. Cô nhớ là cô có một mái tóc đen nhánh vô cùng đẹp, cô thường hay buộc tóc đuôi ngựa, dù cô nằm viện đi chăng nữa thì nó cũng chỉ hơi rối thôi. Nhưng giờ phút này cô lại thấy đầu tóc mình giống như bà cố nội vậy, uốn đuôi, đang xõa ra tứ Hoan Hỉ có một đôi mắt đào hoa, ở dưới mắt trái còn có một nốt ruồi nhỏ vô cùng mê người, trong gương đôi mắt đào hoa đó đang đối diện với cô, mang theo vẻ hoang mang và mờ là khuôn mặt cô, nhưng cũng không phải khuôn mặt quan trọng hơn là...Lâm Hoan Hỉ đưa tay lên sờ ngực mình, mẹ nó to thế! Thật là kinh người!Cô ngủ một giấc dậy dường như tất cả đều thay đổi, đang từ cup A còn thành được cup D, thực sự là vượt qua cả những tiến hóa trong lịch sử nhân cũng nhìn đủ rồi, một tay cô chống gậy, một tay cô tự sờ ngực mình, vô cùng khó khăn đi ra khỏi nhà vệ sinh. Mà đúng lúc đó cửa phòng bệnh cũng mở ra, Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ mặt đối cô để trên ngực mình còn không bỏ xuống, nhìn Cảnh Dịch bằng ánh mắt ngạc mi Cảnh Dịch khẽ run rẩy, tầm mắt anh trượt xuống ngực cô, dừng lại một chút, sau đó anh đẩy luôn Trang Phong ở đằng sau ra ngoài. Động tác vô cùng lưu loát, còn tiện tay đóng luôn cửa Hoan Hỉ vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh, đại não trống Dịch sải bước chân dài, phút chốc đã đứng trước mặt này Lâm Hoan Hỉ mới cảm nhận được đứng trước người đàn ông này cô mười phần cảm thấy áp bách, khi mà anh đứng bên cạnh cô, người cao 1m65 như cô hoàn toàn bị bóng anh bao không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn lòng Lâm Hoan Hỉ cảm thấy khẩn trương. Chỉ là tự dưng cô xoa xoa ngực mới làm dịu đi cảm giác căng thẳng của mình. Nhưng xoa xoa một lúc, Lâm Hoan Hỉ cảm thấy sai sai, lập tức rút tay lại, có hơi xấu hổ động của cô đều được thu vào mắt anh, nháy mắt, trong lòng Cảnh Dịch liền dịu dàng trở lại, nhưng sau đó lại cảm thấy đau khổ. Cảnh Dịch đau khổ vì cô không nhớ anh là ai, đau khổ vì tình cảm của bọn họ giờ chẳng khác nào bọt biển." Vị tiên sinh này, sao anh lại tới đây? "Lâm Hoan Hỉ không khách khí biểu hiện thái độ không chào đón Cảnh mặt anh rất bình tĩnh, làm như không nghe thấy lời cô nói, anh khom lưng bế Lâm Hoan Hỉ lên. Đột nhiên bị bế lên làm Lâm Hoan Hỉ thét chói tai, chốc lát, thân thể cô được đặt trên Dịch kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh giường theo, cô thấy anh lấy từ trong túi quần mình một tờ giấy nhăn nhúm ra đưa cho mắt Lâm Hoan Hỉ đảo qua một lượt, cô xem qua thì chẳng hiểu được mấy nhưng cô bắt được trọng điểm của tờ giấy này rồi.[ Vết thương gây mất trí nhớ ]Bệnh nhân Lâm Hoan Hỉ"... "Lâm Hoan Hỉ ra sức chớp chớp mắt, ừm, trên tờ đơn này là tên cô không Hoan Hỉ vẫn chưa xác định được, chỉ vào chóp mũi mình mà hỏi " Đang nói tôi hả? "Cảnh Dịch " Chẳng lẽ em cho rằng có người có tên quê mùa như em hả? "Bị nói tên mình quê mùa Lâm Hoan Hỉ có chút ủy khuất, nhưng cũng không thể phản bác lại, bởi vì tên cô... đúng là chẳng có chút ưu nhã gì Hoan Hỉ điều chỉnh lại dáng ngồi, hắng giọng " Vị tiên sinh này... "Cảnh Dịch cắt đứt lời cô, thanh âm lạnh nhạt " Anh tên Cảnh Dịch, anh là chồng của em, bình thường em toàn gọi anh là cục cưng, bảo bối, lão công. "Hô hấp Lâm Hoan Hỉ có hơi khó khăn, như không làm chủ được mình cô lại đưa tay sờ ngực " Cảnh tiên sinh, tôi không nhớ anh... "Cảnh Dịch hơi nâng mí mắt lên " Bởi vì em mất trí nhớ, anh sẽ không trách em. ""... "Được rồi, giờ thành lỗi của cô!Lâm Hoan Hỉ chính là rộng lượng không thèm so đo với Cảnh Dịch " Vậy, vậy hiện tại là lúc nào? "" Ngày 15 tháng 4 năm 2017 " Ngữ khí anh bình Hoan Hỉ vô cùng ngạc 2017?!Thời gian của cô, nhanh như vậy sao? Thoáng chốc đã tới 8 năm sau?" Vậy... Năm nay tôi bao nhiêu tuổi rồi? " Lâm Hoan Hỉ hỏi, cô cảm thấy mình sắp khóc được rồi." 25 tuổi. "" Không thể nào. " Lâm Hoan Hỉ nhanh chóng phủ định " Tôi không thể đã 25 tuổi được. "Cảnh Dịch nói " Vậy em cho rằng em bao nhiêu tuổi? "Lâm Hoan Hỉ vỗ vỗ ngực, vẻ mặt chắc chắn " Thiếu nữ vĩnh viễn 17 tuổi. "Cảnh Dịch trầm cùng anh cũng biết ký ức của cô dừng ở đâu Dịch còn nhớ lần trước Lâm Hoan Hỉ có nhắc qua với anh về lý do cô thích Hoan Hỉ nói lúc đó cô 18 tuổi, thi trượt đại học cho nên tương lai cô trước mắt vô cùng mờ mịt, sau đó cô thấy anh diễn bộ phim [ Thiếu niên thành thị ]Đó là bộ phim truyền hình đầu tiên anh tham gia, dáng người Cảnh Dịch thon dài, luôn mặc một chiếc áo xám cũ và quần jean trắng, trong phim anh là cậu thiếu niên vượt qua núi lớn, cố gắng đứng lên từ chỗ vấp ngã, từng bước đi vào thành phố hoàn thành giấc mơ học ở Hoan Hỉ nói " Ánh mắt trên màn ảnh của Cảnh Dịch rất mê người, cô bị vây hãm trong đó, không cách nào thoát ra. "Rồi sau đó, cô còn viết một bức thư nói rằng cô cảm thấy thất vọng về kết quả thi đại học của mình, cô muốn chia sẻ một chút với anh, rồi cô gửi bức thư này tới nhà anh. Cô vốn không nghĩ anh sẽ hồi âm, ai mà ngờ rằng anh lại hồi âm, còn cổ vũ cô vậy, cô liền mê muội Cảnh Dịch không thể thoát ra nổi, thề không bò lên giường nam thần không làm người!Tuổi 17 của Lâm Hoan Hỉ khá là yên bình và vui vẻ, thích hình tượng con trai ấm áp như ánh mặt trời, sẽ không vì xem [ Thiếu niên thành thị ] mà yêu phim truyền hình, lúc đó chỉ thích xem [ Vườn sao băng ] hay [ Tiệm café hoàng tử ] mà Cảnh Dịch hơi hoảng hốt, cô cẩn thận hỏi lại" Cảnh tiên sinh, tôi thật sự là vợ anh sao? "Cảnh Dịch yên lặng nhìn Lâm Hoan Hỉ một cái, lấy cái túi của mình ở trên bàn, lấy bên trong ra một cuốn sổ màu khi lĩnh giấy kết hôn anh vẫn luôn cầm cuốn sổ này bên người, còn cầm tới phim trường khoe một vòng nữa." Này. "Lâm Hoan Hỉ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cuốn sổ, sau khi mở sổ nhìn thấy chữ ký của mình cùng cái đóng dấu màu đỏ, cô cười không Hoan Hỉ cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, lại không biết sao lại đau, nhưng cô cảm thấy không dễ chịu chút nào, nước mắt cô không nhịn được nữa bắt đầu chảy Hoan Hỉ khóc nức nở, một bàn tay thon dài cầm giấy trắng đưa tới trước mặt không nhận lấy, đôi mắt đỏ ửng nhìn anh " Chúng ta...Chúng ta đã làm chuyện kia chưa? "Cảnh Dịch nhướn mày " Cái nào? "Lâm Hoan Hỉ hơi nhắm mắt lại, cảm thấy xấu hổ " Chính là...cái kia đó. "Cảnh Dịch cuối cùng đã hiểu " Làm tình? Có. "Lâm Hoan Hỉ sửng sốt vài giây, lại càng khóc to Dịch vẻ mặt chẳng thay đổi gì còn tiếp tục bổ thêm nhát nữa " Rất nhiều lần. " Lại thêm dao nữa " Đều là em chủ động. " Đánh giá 6/10 từ 59 lượt Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? - Đang tiến hành - Cẩm ChanhGiới thiệu truyện teen đặc sắc nàyBảy năm đã trôi qua kể từ ngày Lâm Hoan Hỉ thấy Cảnh Dịch trên màn ảnh nhỏ lần đầu tiên, đem lòng ngưỡng mộ anh, đem lòng yêu anh và theo đuổi anh tới cùng. Bảy năm trôi qua, họ cùng tiến đến một đám cưới hạnh nhưng, ngày thứ hai sau khi cưới, Lâm Hoan Hỉ gặp tai nạn giao thông, toàn bộ ký ức tám năm gần nhất đều biến mất. Cô trở lại quãng thời gian năm cô mười bảy tuổi, ngực chưa lớn, tính cách chưa chủ động như bây giờ, cũng chưa hề yêu Cảnh thế vào thế khó khi Lâm Hoan Hỉ không ngừng phủ nhận việc Cảnh Dịch là chồng mình còn người đàn ông mới cưới vợ xong kia đành đần mặt ra nhìn vợ nói không biết mình. ReviewNGHE NÓI TÔI LÀ VỢ ANH?Tác giả Cẩm ChanhThể loại Hiện đại, showbiz, sạch sủng sắc, ngọt ngào thâm tình, dài 75 chươngTình trạng Hoàn edit-Trước sau, Cảnh Dịch có cảm giác mình yêu hai người, mà hai người này đều là Lâm Hoan phải xuyên không gì cả, mà chỉ là hai giai đoạn khác nhau của quá trình yêu đương. Ở chính giữa của hai giai đoạn này, là tai nạn giao thông của Lâm Hoan Hỉ. Sau khi đăng ký kết hôn cùng Cảnh Dịch được hai ngày, cô bị tai nạn và mất đi trí nhớ. Không phải tất cả, mà chỉ là khoảng thời gian bảy năm, vừa vặn là trước khi gặp anh một năm. Thế nên, vừa tỉnh lại, câu đầu tiên cô nói với ảnh đế nổi tiếng bậc nhất giới giải trí lúc bấy giờ chính là nghe nói tôi là vợ anh?Cảnh Dịch vô cùng hụt hẫng, nhưng cũng rất nhanh chóng thu hồi cảm xúc, tận lực chăm sóc để mang cô về lại bên cạnh mình. Đối với anh mà nói, tất cả những chuyện này vô cùng xa lạ, kể cả Lâm Hoan Hỉ. Bởi vì quãng thời gian trước, là cô theo đuổi anh, lăn lộn trong cái vòng tròn đầy thị phi này, từng bước phấn đấu trở thành người đại diện của anh, và cuối cùng là trở thành vợ của người trước mặt Cảnh Dịch lúc này, lại không hề nhớ một chút nào về những việc đó, cho nên phản ứng của cô đối với anh là cực kỳ bài xích. Nhưng mà chết tiệt, lý trí thì như vậy, nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời. Cô không nhớ anh, nhưng lại nhớ những động chạm thân thể với anh, nhớ những cảm giác gần gũi do anh mang lại. Cuối cùng, Cảnh Dịch đành phải dùng biện pháp ngắn hạn về thể xác này để đánh một trận chiến dài hơn, giúp cô từ từ khôi phục trí là, Cảnh Dịch không thể ngờ rằng, người mà mình yêu trước khi mất trí và Lâm Hoan Hỉ với ký ức dừng lại ở năm 17 tuổi, lại có sự khác biệt lớn như của trước kia lạnh lùng dứt khoát, mang một loại khí thế bức người, mạnh mẽ theo đuổi anh cho đến khi anh thực sự rung động. Nhưng cô của lúc này, lại là một cô gái thanh thuần, không cất giấu quá nhiều ưu tư, không cẩn trọng dè dặt, không gồng mình cố gắng đến mệt Dịch từng sợ hãi, bởi vì anh đọc được trong mắt cô không còn sự khao khát anh, không còn sự ham muốn chiếm hữu anh của ngày trước. Thế nhưng, Cảnh Dịch cũng vô cùng nhạy bén phát hiện ra, ở đoạn giữa của quá khứ mà anh không biết ấy, nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra với cô gái của thật chứng minh, đúng như vậy. Lâm Hoan Hỉ mạnh mẽ mà anh biết vốn đã trải qua một biến cố rất lớn, và lá thư mà anh nhận được bảy năm trước chính là lúc cô cảm thấy gần như là tuyệt vọng. Cảnh Dịch không còn nhớ rõ vì sao mình lại hồi âm bức thư ấy, nhưng Lâm Hoan Hỉ đã nói rằng, nhờ nó mà cô đã dũng cảm bước vào con đường này, dũng cảm đến gần anh, và dũng cảm yêu Dịch chỉ đơn thuần tiếp nhận một Lâm Hoan Hỉ đã tự dẹp bỏ mọi rào cản, mọi khó khăn, mang đến cho anh một Lâm Hoan Hỉ lạc quan và không thể đánh bại. Thế mà giờ đây, anh giống như là làm ngược lại hoàn toàn, từng bước thật sự đi vào cuộc sống của cô, cùng cô tìm hiểu những biến cố đó, và khiến cô yêu anh một lần với Lâm Hoan Hỉ, việc thức dậy với một thân phận hoàn toàn mới khiến cô vô cùng bối rối. Mặc dù Cảnh Dịch trong trí nhớ là một người xa lạ, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của anh, sự chân thành trong tình yêu của anh dành cho cô. Thế nên, Lâm Hoan Hỉ dần dần cũng cảm thấy, có lẽ trong quá khứ, cô thực sự đã từng yêu người đàn ông này. Bởi vì hiện tại, cô cũng đã bắt đầu yêu Dịch và Lâm Hoan Hỉ là người của thế giới showbiz, dường như không có mấy ai là thật lòng. Những chiêu trò, những thủ đoạn đương nhiên không thiếu. Nếu như ngày trước là Lâm Hoan Hỉ với tư cách người đại diện luôn ra mặt cản trở sóng gió cho anh, thì bây giờ là lúc Cảnh Dịch dùng thân phận ngôi sao của mình đứng ra che chở và bảo vệ anh yêu em lần đầu là do em theo đuổi khiến anh yêu em thêm lần nữa thì chỉ có thể là do anh cảm thấy không thể sống thiếu em rồi, phải không Cảnh Dịch?Có thể nói, câu chuyện chính là hành trình theo đuổi vợ của ảnh đế Cảnh Dịch. Rất ngọt ngào nhưng cũng rất chông gai. Bởi vì anh thuộc tuýp người sống nội tâm. Nếu khi đó Lâm Hoan Hỉ không kiên trì theo đuổi anh thì có lẽ anh sẽ ứng với cái danh hiệu “hòa thượng” mà giới giải trí đặt cho mình mất mà ai rơi vào lưới tình cũng vậy thôi. Cảnh Dịch yêu Lâm Hoan Hỉ là sự thật, thế nên mới có thể nhẫn nại cùng cô tìm hiểu quãng thời gian đã mất, mới có thể cùng cô vượt qua sóng gió mà cô vẫn luôn giấu anh chịu đựng một qua bóng tối của quá khứ, cảm nhận tình yêu thương của tất cả mọi người dành cho mình, Lâm Hoan Hỉ từng bước chấp nhận con người của mình ở hiện tại. Có khác chăng, chính là người đàn ông bên cạnh đã trở thành chỗ dựa vững chãi cho cô, khiến cô không còn phải tự mình gồng gánh nữa, thoải mái nhẹ nhàng ở bên anh, vui vẻ được làm công việc mà mình thực sự yêu quãng thời gian tìm lại chính mình của Lâm Hoan Hỉ, còn có rất nhiều sự giúp đỡ đáng yêu khác. Trang Phong, thần tượng của các cô gái trẻ nhưng lại sợ Cảnh Dịch đến mất mật, cô gái Từ Tinh Tinh hoạt bát đáng yêu cùng nam thần Tô Dục lạnh lùng, các chàng trai trẻ tuổi năng động nhà hàng xóm, còn có một Tô Diễm lạnh lùng cao ngạo không biết cách thể hiện tình yêu. Còn có, sự vui nhộn của hai bên gia đình trưởng bối khiến câu chuyện trở nên vô cùng sinh chuyện sủng ngọt với những tình tiết đi ngược lại với motif thông thường. Yêu rồi mới tìm hiểu, hiểu rồi mới có thể xác định, là người đó chứ không phải ai dù là Lâm Hoan Hỉ trước kia hay bây giờ, mọi suy nghĩ của cô xuất phát điểm đều là Cảnh Dịch vì giấc mơ trở thành nhà thiết kế của Lâm Hoan Hỉ, từ bỏ ngôi vị ảnh đế. Anh nói, giấc mộng của anh, trước tới nay… đều là by Lâm PhiBìa Lương Tiệp Dư*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban

nghe nói tôi là vợ anh