Vừa chiều hôm nao anh với tôi đi dạo phố. Hai đứa vòng tay âu yếm như đôi tình nhân. Cười tươi như cô gái thơ ngây vui tin Xuân. Chúng mình thân quá thân. Phòng trà nghỉ chân nghe Thái Thanh ca "Biệt ly". Anh ngước nhìn tôi qua khói hương thơm cà phê. Giọt buồn không tên lén qua tâm tư đê mê. mình thức đêm thật khuya. 124K views, 1.9K likes, 43 loves, 37 comments, 117 shares, Facebook Watch Videos from Yêu Màu Tím: phòng trà nghỉ chân nghe thái thanh ca biệt ly Cười tươi như cô gái thơ ngây vui tình xuân. Chúng mình thân quá thân. Phòng trà nghỉ chân nghe Thái Thanh ca Biệt Ly. Anh ngước nhìn tôi qua khói hương thơm cafe. Giọt buồn không tên lén qua tâm tư đê mê. Mình thức đêm thật khuya. [ĐK:] Qua ngày đó tôi nghe người nói anh lên đường xa thật rồi. "Phòng trà nghỉ chân nghe Thái Thanh ca Biệt Ly" Jump to. Sections of this page. Accessibility Help. Press alt + / to open this menu. Facebook. Email or phone: Password: Forgot account? Nhạc Vàng Thâu Thanh Trước 75. Song. Yêu Nhạc Vàng, Trữ Tình, Quê Hương. Interest. Có một điều đặc biệt là cái tên Thái Thanh cũng được các nhạc sĩ đưa vào trong lời bài hát: Phòng trà nghỉ chân nghe Thái Thanh ca Biệt Ly… (Giọt Buồn Không Tên - Anh Bằng) hay Đâu quầy hoa quán nhạc đêm về, đâu rộn ràng giọng hát Thái Thanh… In trang Gửi tới bạn. Ngày 28/5, Thanh tra Chính phủ đã tổ chức gặp mặt, công bố và trao quyết định nghỉ hưu theo chế độ đối với đồng chí Nguyễn Văn Thanh, Phó Tổng Thanh tra Chính phủ. Đồng chí Đoàn Hồng Phong, Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng, Tổng Thanh tra Nguyễn Công Khế - Phòng trà nghỉ chân nghe Thái Thanh ca Biệt Ly "Phòng trà nghỉ chân nghe Thái Thanh ca biệt ly". Người có một giọng hát mượt mà như nhung lụa. 0nIPS. Văn hóa Tin văn hóa Câu chuyện văn hóa Sách Sổ bụi TPO - Một ca sỹ được nhắc tên trong một ca khúc là điều hiếm hoi. Nhưng với giọng ca vượt thời gian của Thái Thanh, dường như điều đó đã thành ngoại lệ khi nhạc sỹ Anh Bằng đã nhắc tới chị trong một ca khúc có tên Giọt buồn không tên sáng tác năm 1971. Khi đó, Thái Thanh còn đang ở đỉnh cao của âm nhạc. Nhạc sỹ Anh Bằng nổi tiếng với nhiều ca khúc như Nỗi lòng người đi, Bài thơ đan áo, Anh biết em đi chẳng trở về, Ai bảo em là giai nhân, Chuyện tình Lan và Điệp.... Nhưng khi sáng tác ca khúc Giọt buồn không tên, nhạc sỹ Anh Bằng đã ký tên là Tô Giang. Ít ai biết Tô Giang chính là bút danh khi Anh Bằng sáng tác thơ. Vì thế đã có một thời, người ta đi tìm nhạc sỹ Tô Giang mà không hề biết đó chính là Anh Bằng. Mãi sau này, khi nhạc sỹ - ca sỹ Duy Khánh xuất bản tuyển tập mới ghi rõ tác giả của ca khúc Giọt buồn không tên là nhạc Anh Bằng - Lời Tô Giang. Và sau này, nhiều chương trình nhạc khi giới thiệu ca khúc Giọt buồn không tên chỉ ghi là tác giả Anh Bằng. Nhạc sỹ Anh Bằng Tức Tô Giang Nghe Phương Dung hát Giọt buồn không tên Ca khúc Giọt Buồn Không Tên có một từ rất nhiều người hát sai. Đó là từ có liên quan đến Thái Thanh “Phòng trà nghỉ chân nghe Thái Thanh ca Biệt Ly…”. Trước đây đã có người khẳng định câu hát đó phải là “Phòng trà Mỹ Trân” và lập luận rằng phòng trà thì tên Mỹ Trân nghe hay, và gắn với kỷ niệm một thời của Sài Gòn. Cũng có người đã đi tìm hiểu tư liệu và sau đó khẳng định Sài Gòn thời đó những năm 70 thập kỷ trước không có phòng trà nào tên là Mỹ Trân. Nhạc sĩ Anh Bằng đã không nói tên của phòng trà nên nhiều người có thể nghĩ theo nghĩa rộng là… phòng trà nào cũng được. Thái Thanh- Hoài Bắc- Hoài Trung tại phòng tra Đêm Màu Hồng Nhưng với “Nghe Thái Thanh ca Biệt ly”, thực tế tại Sài Gòn ngày đó, danh ca Thái Thanh chỉ hát duy nhất tại phòng trà Đêm Màu Hồng, nơi mà nhạc sĩ Phạm Đình Chương Hoài Bắc mở vào năm 1967. Dàn ca sĩ tại Đêm Màu Hồng gồm có ban hợp ca Thăng Long Hoài Bắc, Hoài Trung, Thái Hằng, Khánh Ngọc và Thái Thanh chuyên trình bày những nhạc phẩm của Phạm Duy và Phạm Đình Chương, ban Tam Ca Đông Phương Tuyết Hằng, Thu Hà, Hồng Vân chuyên trình bày nhạc dân ca ba miền rất nổi tiếng, ban tứ ca “Bốn anh em nhà Dalton” với Ngọc Thi, Nhật Bằng, Hoài Trung và Hoài Khanh chuyên trình diễn những bản nhạc ngoại quốc vui nhộn, trẻ trung. Vì thế dù Anh Bằng không nói rõ là phòng trà nào nhưng ai biết cũng có thể nói chính xác đó là phòng trà Đêm Màu Hồng. Biệt ly qua giọng ca Thái Thanh Ca khúc Biệt ly là ca khúc nổi tiếng của nhạc sỹ Doãn Mẫu được sáng tác năm 1939, khi nhạc sỹ chứng kiến những sự chia ly tại ga Hàng Cỏ Hà Nội. Trước Thái Thanh, đã có nhiều ca sỹ thể hiện Biệt Ly như tài tử Ngọc Bảo, Thanh Thuý... nhưng phải tới Thái Thanh, người nghe mới thấu hiểu được nỗi lòng người nhạc sỹ muốn gửi gắm. Sau này, khi được hỏi về lý do viết câu hát “Nghe Thái Thanh ca Biệt ly” chứ không phải ca khúc khác, nhạc sỹ Anh Bằng đã nói “Có lẽ vì cùng đồng cảnh nỗi xa quê nên ca sỹ Thái Thanh mới thể hiện Biệt ly hay tới thế”. 19/03/2020 18/03/2020 18/03/2020 18/03/2020 18/03/2020 Vừa chiều hôm nao anh với tôi đi dạo đứa vòng tay âu yếm như đôi tình nhân. Cười tươi như cô gái thơ ngây vui tin Xuân. Chúng mình thân quá thân. Phòng trà nghỉ chân nghe Thái Thanh ca "Biệt ly". Anh ngước nhìn tôi qua khói hương thơm cà phê. Giọt buồn không tên lén qua tâm tư đê mê mình thức đêm thật khuya. Qua ngày đó, tôi nghe người nói anh lên đường xa thật rồi. Tôi buồn nhớ, tim đau rạng vỡ ôi thương anh thương nhất đời. Bàng hoàng như trong cơm chiêm bao tôi thầm nghĩ Non nước điêu linh yêu quê hương anh phải đi. Can đảm lên đường, quên đàn em bé ngồi nhớ anh những đêm trường Từ ngày xa nhau chinh chiến đưa anh về đâu. Vai súng vượt biên mưa nắng Khe Sanh rừng sâu. Người thân ai cũng nhắc tên anh trong thương yêu. Biết giờ anh chốn nao? Bạn bè của ta, mỗi đứa tha phương một nơi. Khu phố ngày xưa nay vắng anh không còn hàng cây me trút lá khô trên vai tôi. Càng nhớ thương bạn ơi! Đêm qua, thảnh thơi nằm tênh hênh giữa sân nhà, tôi vô tình nhởn nhơ ngâm nga một bài ca cũ. Trong bài thơ có nhiều lắm những ngôi sao hết nằm nghiêng, nằm ngang, nằm ngửa,… rồi lại nằm chồng. Ừ, “bài ca sao” của năm nảo năm nào còn nghe mẹ hát… Sáng nay vô tình xếp lại đống lộn chộn trên bàn, lại bất ngờ chạm lại “bài ca sao”. Ngẫu nhiên hay chăng, và mặc nhiên hay chăng?… Buồn nhiều quá, khi biết kể từ lần hát chung với con gái mình năm ấy, Thái Thanh giờ đã không còn đủ sức đứng trên sân khấu mà thả giọng vàng rung rung từng nốt tơ!… Thực tế là tôi không biết, và có lẽ chẳng cần biết Thái Thanh là ai… Hồi tôi còn nhỏ, chính xác hơn là khi tôi biết nghe trôi chảy và đọc suôn sẻ, tôi thấy mẹ mình quái lạ vô cùng; khi bọn trẻ khác được chơi trò này trò nọ, được đi xem TV, được nghe karaoke,… thì tôi lại phải dí mình vô cây Wilson cũ kỹ để gõ long boong lên mấy cái phím trắng đen gần như vô hồn và luôn luôn phải đứng chống nạnh ép hơi xuống bụng rồi gồng mình lên hát những bài opéra chót vót. Tôi ghét cái trò đó, nó khác người và nó làm tay tôi đau, cổ tôi đau và cả những thớ xương sườn cũng đau ê đau ẩm sau những giờ gân cổ gân mình. Mà, ngày nào cũng phải là là là la la, là là là lá lá, là la lá la là là là lá là la… Chán đến cả ngấy! Và như thế, tôi hay lén trốn đi chơi cùng mấy anh kỹ sư thủy lợi ở Bắc vào đo đạc mực nước cho công trình cầu Mỹ Thuận. Đi với mấy anh ấy, vừa được ăn bánh kẹp, vừa được uống sữa, vừa được học tiếng Việt và nhất là được nghe nhạc miễn phí. Tôi nhớ rõ lắm nhé thắc mắc của mình về hai chữ “thái thanh” trong câu hát “phòng trà nghỉ chân…”, đã đem hỏi mẹ thì mới hay đó là nghệ danh của Băng Thanh – nữ ca sĩ với “tiếng hát vượt thời gian”. Nhưng biết thì chỉ là biết vậy, tôi chưa thể nào nghe và hiểu hết những khúc ca biệt ly của chị! Theo thời gian, những ngón tay tôi dần dần to ra, và những phím dương cầm như chừng bé lại. Bao nhiêu chuyện học hành, công việc và những chuyến đi cứ dài theo nỗi nhớ… Tôi không còn nhiều thời gian thả mình rông dài trên những bản classic như ngày xưa được nữa quan trọng nhất là không còn ai buộc ép! mà dành nhiều thời gian để nghe. Ừ, chỉ nghe. Nhưng nghe không chỉ để mà nghe… Và, cái đầu tôi cũng dần to ra nhiều với giọng hát Thái Thanh; dù dạo này không còn nghe Tuấn Vũ hát “Giọt buồn không tên” của Tô Giang để hiểu vì sao tên chị lại được lồng vào bài hát như đóng dấu một “thương hiệu”… Tôi nghe Thái Thanh hát nhiều, nhiều lắm; và cũng thuộc nhiều bài hát mà Thái Thanh đã hát trong suốt nghiệp cầm ca của chị. Cái giọng Huế và âm vực của chị sao mà khó nghe với rất nhiều người, nhưng với tôi sao mà xinh xắn lạ; thậm chí năm 1999, ở cái tuổi đã quá chiều của một giọng hát, chị vẫn líu lo vun vút cùng con gái Ý Lan của mình. Tôi yêu cái cao độ của giọng hát ấy, tôi yêu cái cường độ của giọng hát ấy, tôi yêu cái trường độ của giọng hát ấy, và nhất là yêu cái tình cả chị thả hòa vào trong từng khúc hát dào dạt ân tình! Ai cũng bảo Thái Thanh hát nhạc Phạm Duy hay nhất, nhưng tôi cho là không. Tôi, không hiểu sao, vẫn thích nghe nhất đôi ba âm hưởng diết da của từng bài hát mà Phạm Đình Chương dường như viết riêng cho chị. Ồ, tuyệt vời những khúc hát dạ lan được viết và được hát tuyệt hay – không biết có phải một phần do ấm tình máu mủ?… “Em là lá biếc, là mây cao, là tiếng hát/sớm mai khua thức nhiều nhớ thương, nhiều nhớ thương/em là cánh hoa, là sương khói khói sóng… ” * Đêm màu hồng – PĐC & Thanh Tâm Tuyền “Đôi mắt người Sơn Tây, u uẩn chiều luân lạc/buồn viễn xứ khôn khuây, buồn viễn xứ khôn khuây…” * Đôi mắt người Sơn Tây – PĐC & Quang Dũng “Em ơi, một giấc mơ hồng/Tình như cánh nhạn muôn trùng nhớ mong/Năm năm, lòng vẫn mơ lòng/Mười phương ai dõi tang bồng chốn nao…” * Heo may tình cũ – PĐC & Cao Tiêu “Yêu hết một mùa đông/không một lần đã nói/nhìn nhau buồn ơời vợi/có nói cũng khôn cùng, có nói cũng khôn cùng…” * Mắt buồn – PĐC & Lưu Trọng Lư “Đêm mưa làm nhớ không gian/lòng run thêm lạnh nỗi hàn bao la/tương tư hướng lạc phương mờ/trở nghiêng gối mộng, hững hờ nằm nghe…” * Buồn đêm mưa – PĐC & Huy Cận “Đêm tha hương ai vọng trông/đêm cô liêu chinh phụ mong/đêm bao cánh mưa âm thầm theo gió về khua cơn mộng, hẹn ai ánh xuân nồng…” * Xóm đêm – PĐC “Nhưng không thấy em lại/hàng thùy dương chếch bóng và lũ hoa thầm khép hương chờ mong…” * Thuở ban đầu – PĐC “Hãy mang đi hồn người/chân đưa lời cáo biệt/mưa nối liền vai người/hiu hắt liền đời tôi…” * Khi cuộc tình đã chết – PĐC & Du Tử Lê Ở đây, không muốn nhắc đến những bài hát của PĐC mà tôi gắn chữ “phải nghe” trong bộ sưu tập bé mọn của mình. Ừ, cứ để cho “Nửa hồn thương đau”, “Hội trùng dương”, “Người đi qua đời tôi”, “Sáng rừng”, “Mưa Saigon – mưa Hanoi”,… bừng lóe lung linh qua từng nhấn nhá mượt mà của Thái Thanh, và cứ thế da diết chảy vào tim vào hồn mình nông nông sâu sâu… “Tiếng sông Hồng Trùng dương, trùng dương, trùng dương … Trùng dương… Chốn đây ngàn phương, có ba dòng sông cuốn xuôi biển Đông, nhắc câu chờ mong. Về khơi sóng muôn triền tới, nước non buồn vui… đây hội trùng dương đầy vơi. Sóng muôn triền tới, sóng xô về khơi, như muôn tình mới, vươn sức người dựng giữa đời. Chiều nay, nước xuôi dòng đại dương, có em tên sông Hồng dâng sóng tuôn trên nguồn. Vẩn vơ nắng quái vươn trên phù sa, có những cô thôn mờ xa đón bầy dân đánh cá. Ngày qua, trai gái sống vui một miền, quanh năm anh cuốc em liềm vun xới ruộng mùa lúa chiêm. Từ thượng du nước trôi về trung châu, ấp ôm đồng ruộng sâu bên người áo nâu dãi dầu. Hò ơi… Gối đầu trên Lào Cai, Việt Trì, em nằm tóc xõa bãi cát dài, thả hồn mơ tới Thái Bình qua Sơn Tây. Hò ơi… Nhớ ngày nao dân chúng lên đường, đem thịt xương ngăn giữ nương đồng, đem vinh quang thắm tô sông Hồng. Nằm mơ, xuân vinh quang; trở về cho non sông, là ngày nao nơi nơi trút sạch buồn thương, là ngày em mơ duyên người lập công. Tiếng sông Hương Miền Trung vọng tiếng, em xinh em bé tên là Hương giang, đêm đêm khua ánh trăng vàng mà than. Hò ơi… phiên Đông Ba buồn qua Cửa Chợ, bến Vân Lâu thuyền vó đơm sâu. Hỡi hò… hỡi hò… Quê hương em nghèo lắm ai ơi, mùa đông thiếu áo, hè thời thiếu ăn. Trời rằng, trời hành cơn lụt mỗi năm à ơi… khiến đau thương thấm tràn, ngập Thuận An để lan biển khơi, ơi hò ơi hò… Hò ơi… Ai là qua là thôn vắng, nghe sầu như mùa mưa nắng, cùng em xót dân lều tranh chiếu manh. Hò ơi… Bao giờ máu xương hết tuôn tràn, quê miền Trung thôi kiếp điêu tàn, cho em vang khúc ca nồng nàn? Ngày vui, tan đao binh; mẹ bồng con sơ sinh, chiều đầu xóm xôn xao đón người trường chinh. Ngậm ngùi hân hoan tiếng cười đoàn viên. Tiếng sông Cửu Long … Ồ ồ ồ Đây Miền Nam. Nước sông dâng cao cá lội ngù ngờ. Nước xanh xanh lơ bóng in cây dừa. Về, về đây miền Đồng Nai có Cửu Long cuộn chảy dâng trời Nam mạch sống. Một sáng, em ra khơi Vĩnh Long vui cười Và Cần Thơ, Long Xuyên lừng hương cau lúa chín Đời vươn lên, thuyền ghé bến Sống no nê dân quê một miền Kìa nắng thương dân đây, nắng khô đồng lầy Chiều chiều tới. Hò lơ hò lơ, hò là hò lơ… Chẻ tre bện sáo cho dầy, ơ… băng ngang sông Mỹ có ngày… ngày gặp em. Ô hò ơi… ra biển khơi Trùng dương…Ba chị em là ba miền nhưng tình thương đã nối liền Gặp nhau bên trời biển Đông thắm duyên Hẹn nhau… pha hòa sóng lan bốn phương trời, đem tự do tranh đấu bao người, cho quê hương ấm no muôn đời. Giờ đây bao tâm tư, rộn ràng như câu thơ Hội Trùng Dương tay tay xiết chặt cùng hô Dựng mùa vinh quang hứa đời tự do!” Có lẽ dù cho có lễ chín xe mười vàng, tôi vẫn luôn là thằng-miền-Tây chân phèn tay nhám. Và nếu như thế nhân có dời đổi thế nào đi nữa, tôi vẫn luôn yêu mến những gì mộc mạc nhất của quê hương. Và nếu như bạn có bình phẩm thế nào về cái văn hóa nghe hay trình độ cảm của tôi, thì tôi vẫn yêu giọng ca Thái Thanh qua những bài hát rất đỗi nặng lòng của Hoàng Thi Thơ vì sau nhạc Phạm Đình Chương, Thái Thanh hát những bài hát ít ỏi của HTT sao mà hay và hồn hậu đến kinh ngạc. Tôi vẫn cứ vênh váo nói thế, dù cho ai có bảo tôi “ếch ngồi đáy giếng” thì cũng chẳng thể nào lay chuyển được trong tôi cái trật tự mà tôi đã xếp này, mỗi khi đi đứng nằm ngồi trong lộn chộn tiếng hát Thái Thanh Phạm Đình Chương – Hoàng Thi Thơ – Phạm Duy – Nguyễn Văn Đông – Trầm Tử Thiêng – Nguyễn Minh Khôi – Cung Tiến – Ngô Thụy Miên – Trường Sa – Thu Hồ – Hoàng Trọng – Vũ Thành An – Song Ngọc – Huỳnh Anh – Thục Vũ Ừ, tôi đang lắng nghe Thái Thanh ru hồn quê qua những cung trầm đon đả của Hoàng Thi Thơ “Khi tôi về, nghẹn ngào trong nắng, tưởng gặp mẹ tôi rưng rưng đứng đón con về. Nào ngờ mẹ tôi ra đi bên kia cuộc đời, không lời biệt ly cuối cùng trước khi phân kỳ…” * Đường xưa lối cũ “Tiếng hát những chiều thành câu thơ thương yêu. Bao nhiêu con đường nằm thức giấc giữa đêm khuya. Vì tiếng nói của con tim đi tìm mộng cuộc đời.” * Nhớ thành đô Rồi thế nhé, những bài hát xinh xinh mà tôi hằng yêu, hằng hát theo óng ánh vàng son từ tiếng hát Thái Thanh “Mặc thời gian, tóc phai đổi màu. Mặc đại dương sóng to mưa gào. Đàn chim bé trong làn chớp xanh…” * Hải ngoại thương ca – Nguyễn Văn Đông “Hát chuyện vai em, tóc xõa bồng mềm, dịu ngọt môi em. Hát mãi nghe Hương cho hồng làn da kẻo đời chóng già…” * Bài hương ca vô tận – Trầm Tử Thiêng “Đường vào thành, hàng cây trơ trụi lá. Đồi Ngự Bình, thịt xương khô sườn đá. Kim Long ơi, bờ lau ngóng, chuông chùa tắt rồi. Một lần thôi nhưng còn mãi… Và chiều nay không có em, đường phố chẳng lên đèn.” * Cơ mê chiều – Nguyễn Minh Khôi “Đêm ngời men nhớ. Nhạc tê ngời thuở xưa. Trăng sầu riêng chiếc, trăng sầu riêng chiếc, sầu cho đến bao giờ?…” * Nguyệt Cầm – Cung Tiến “Paris có gì lạ không em? Mai, anh về, mắt vẫn lánh đen. Thầm hỏi lòng mình là hương cốm, chả biết tay ai làm lá sen?” * Paris có gì lạ không em – Ngô Thụy Miên “Chiều xưa em qua đây, ru hồn nắng ngủ say, lời yêu trót đong đầy. Đón em thu mây bay. Tiễn em xuân chưa phai. Xót ngày vàng còn gì? Đành đoạn rồi… những lần chiều hẹn ước…” * Rồi mai tôi đưa em – Trường Sa “Đây lũ trâu soi về cô thôn. Kia bóng chim bay về phương trời từng đàn. Sáo diều êm êm theo gió đưa. Người lữ khách dừng bước chân bao xiết buồn. Giấc mơ tiếng tiêu chiều quê…” * Chiều quê – Thu Hồ “Lạnh lùng trăng rơi sắp tàn. Riêng tôi vẫn ngồi thương nhớ. Nghẹn ngào tim tôi não nùng, như lúc thu về thờ ơ…” * Tôi vẫn yêu màu hoa tím – Hoàng Trọng “Thần tiên gãy cánh đêm xuân, bước lạ sa xuống trần thành tình nhân đứng giữa trời không, khóc mộng thiên đường. Ngày về quê xa lắc lê thê, trót nghe theo lời u mê…” * Tình khúc thứ nhất – Vũ Thành An “Người ơi thôi hết, đâu còn gì luyến thương. Biết hoa rơi về đâu?” * Chuyện tình TTKH – Song Ngọc “Chiều chiều nhìn ra khơi, ngoài xa xăm ầm tiếng sóng, mơ đến em bên bến sông buồn trông chờ…” * Em gắng chờ – Huỳnh Anh “Anh gục đầu lên trang sách ước, chờ nghe máu chuyển một dư thanh” * Đàn thu tay ngọc – Thục Vũ & Đinh Hùng … Và rồi còn nhiều bài hát khác của Đoàn Chuẩn – Từ Linh Ánh trăng mùa thu, Minh Kỳ Ba người bạn, Trần Văn Khê Đi chơi chùa Hương, Nguyễn Thiện Tơ Giáo đường im bóng, Đỗ Thu Gửi về anh, Lưu Hữu Phước Hồn tử sĩ, Huyền Linh Mưa đêm, Vũ Thái Hòa Nắng hanh vàng, Lê Trọng Nguyễn Sao đêm, Văn Giảng Sầu Ô thước, Lê Thương Hòn vọng phu, Văn Lương Tình không biên giới, Lâm Tuyền Trở về dĩ vãngDương Thiệu Tước Đêm ngắn tình dài,… mà tôi đã nghe, nhiều lần nghe; đã thích, nhiều lần thích; đã mụ mị mình ngớ ngẩn ngân nga theo giọng hát bổng trầm rát buốt của Thái Thanh. Nói thế, không phải tôi không nghe nhiều những ca khúc Phạm Duy do Thái Thanh trình bày, vì chính những khúc ca ru hồn này mà mới có thể có một giọng hát Thái Thanh chuyên “ca biệt ly” thời ấy, dù cho chị hát một mình hay với nhóm Ngàn Khơi và những anh em ruột thịt của mình trong nhóm Thăng Long! Tôi thích nhạc Phạm Duy rất nhiều. Tôi thích giọng hát của Thái Thanh rất nhiều. Tôi thích sự kết hợp của hai tâm hồn này rất nhiều. Tiếc là tôi không đủ trình độ để thẩm thấu, cũng như việc linh hồn mình không còn đủ nhũn để mà nghe lại những trác truyệt này. Thì thôi, hẹn một ngày khác, sẽ có một chiều rựng nắng với Thái Thanh và Phạm Duy – như những hẹn hò ngày ấy, như những bây giờ… CKL Bài hát Giọt Buồn Không Tên là một sáng tác nổi tiếng của nhạc sĩ Anh Bằng, được ông ký tên với bút hiệu là Tô Giang. Bài hát này có một điểm khá đặc biệt là tỏng lời hát có nhắc đến đích danh nữ danh ca số 1 của nền tân nhạc từ trước đến nay, trong câu hát “Phòng trà nghỉ chân nghe Thái Thanh ca Biệt Ly” Click để nghe Thái Thanh ca “Biệt Ly” Bài hát Biệt Ly nổi tiếng từ thời tiền chiến của nhạc sĩ Dzoãn Mẫn nổi tiếng qua giọng hát Thái Thanh. Trong câu hát này có nhiều tranh cãi chưa có hồi kết, đó là “phòng trà nghỉ chân” hay “phòng trà Mỹ Trân”? Trước tiên, người viết xin khẳng định, lời chính xác là “phòng trà nghỉ chân” mới đúng. Thứ nhất, xem lại lời nhạc gốc được chính nhạc sĩ phát hành nhạc tờ thông qua nhà xuất bản ở Saigon trước năm 1975, có ghi rõ ràng là “nghỉ chân”. Xem hình bên dưới Thứ 2, khi nghe lại bài hát này được ca sĩ Phương Dung hát trước năm 1975, cô hát đúng và rõ ràng là “phòng trà nghỉ chân”. Click để nghe Phương Dung hát Giọt Buồn Không Tên trước năm 75, phát âm rõ là “nghỉ chân” Thứ 3, ở khắp miền Nam trước năm 75, chưa từng nghe nói đến có 1 phòng trà nào có tên là Mỹ Trân Thứ 4, khi nhạc sĩ Anh Bằng còn sống, trung tâm Asia có vài lần thực hiện bài hát Giọt Buồn Không Tên, điển hình là bản song ca của cố ca sĩ Giang Tử và Phương Hồng Quế, và bản khác của ca sĩ Y Phụng, rồi của Đặng Thế Luân, những bản này đều nghe ca sĩ hát rõ ràng là “nghỉ chân”. Khi các ca sĩ hát bài này, có sự chứng kiến của nhạc sĩ Anh Bằng nên không thể sai một chữ kiểu như vậy được. Click để nghe Giang Tử và Phương Hồng Quế song ca Giọt Buồn Không Tên Vậy từ đâu mà có chữ “phòng trà Mỹ Trân”? Khi người viết tìm nghe lại tất cả các phiên bản Giọt Buồn Không Tên đã được thu âm sau năm 75 của các ca sĩ Phương Dung, Tuấn Vũ, Giao Linh, Băng Châu, Tâm Đoan, Hoàng Lan, Phi Nhung, Quỳnh Dung… không thấy có bất kỳ ca sĩ nào hát là Mỹ Trân, mà vẫn hát rõ là “nghỉ chân”. Đây có lẽ là sự nghe nhầm của khán giả, rồi người nào đó chép lại lyric nhầm, làm cho nhiều người hiểu lầm. Thực sự, cả trước và sau năm 75, không có bất kỳ văn bản chính thức nào nhắc đến “phòng trà Mỹ Trân”, mà chỉ là các trang chép lyric/lời nhạc do người nghe nhạc vốn không đáng tin cậy đăng lên như vậy, Muốn biết chính xác lời là gì, đơn giản là chỉ cần đối chiếu lại văn bản của bài hát phát hành trước 1975 ở dưới đây, đã ghi rõ ràng là “nghỉ chân”. Một thông tin thú vị khác liên quan tới bài hát Giọt Buồn Không Tên, đã được nhắc đến trong 1 bài viết khác, đó là ngôi xưng trong bài hát không phải là anh/em như những bài hát viết về các đôi tình nhân nam nữ, mà lại là “tôi và anh” Vừa chiều hôm nao anh với tôi đi dạo phố. Hai đứa vòng tay âu yếm như đôi tình nhân. Cười tươi như cô gái thơ ngây vui tin Xuân. Chúng mình thân quá thân. Từ trước đến nay, người nghe vẫn luôn mặc định nhân vật chính trong bài hát này là đôi tình nhân nam nữ. Bài hát luôn được song ca bởi ca sĩ nam và nữ hát với nhau Giang Tử & Phương Hồng Quế, Mạnh Quỳnh & Phi Nhung…. Bài Giọt Buồn Không Tên cũng mô tả “vòng tay âu yếm” chỉ thường thấy ở đôi trai gái. Tuy nhiên nếu để ý kỹ hơn, bài hát này dường như nhắc đến hai người bạn thân đều là nam, cùng nhau vào phòng trà để nghe nhạc để tiễn đưa nhau, vì ngày hôm sau sẽ có một người lên đường đi chinh chiến. Điều đó thể hiện ở danh xưng “anh và tôi”. Họ vòng tay âm yếm “NHƯ đôi tình nhân”, tức là chỉ giống như tình nhân thôi chứ không phải. Họ “cười tươi NHƯ cô gái thơ ngây”, nghĩa là giống như cô gái thôi chứ không phải là cô gái. Họ là đôi bạn “thân quá thân”, thân tới mức trên cả bạn bè, nên có những hành động thân thiết mà chúng ta có thể thấy là quá mức. Phòng trà nghỉ chân nghe Thái Thanh ca “Biệt Ly”. Anh ngước nhìn tôi qua khói hương thơm cà phê. Giọt buồn không tên lén qua tâm tư đê mê mình thức đêm thật khuya. Qua khổ nhạc này, chúng ta có thể hình dung được đôi bạn đang ngồi đối diện nhau trong phòng trà, trên bàn là 2 ly cafe. Một người ngước nhìn người kia qua làn khói hương thơm. Đôi bạn đã thức thật khuya trong đêm đó để tâm sự chuyện đời. Câu cuối cùng của bài hát là “Càng nhớ thương bạn ơi...” càng khẳng định họ là bạn với nhau, chứ không phải là tình yêu nam nữ. Tuy nhiên đó vẫn là phỏng đoán của người viết dựa trên phân tích lời nhạc. Sự thật, trong tờ nhạc phát hành trước 1975 là hình ảnh của đôi tình nhân nam nữ dưới đây Đông Kha Bản quyền bài viết của Sài Gòn vô mùa gió rồi đó. Nhân một buổi trưa lang thang qua xóm nhỏ gần sông Sài Gòn, tình cờ được nghe ai đó vặn máy hát nho nhỏ “Buổi chiều hôm nao tôi với anh đi dạo phố…”. Tự dưng, chỉ cần có vậy mà sướng muốn điên lên. Sài Gòn, cái gì có thể mất nhưng tình ca Boléro thì còn mãi, len lỏi và âm ỉ. Ngẫm, hồi xưa, nghệ sỹ nhà mình vậy mà hay. Có một cuộc dạo chơi quanh quẩn Sài Gòn mà thành nên một bầu không khí văn nghệ Sài Gòn một thủa. Hễ ai cao hứng ca lên “phòng trà nghỉ chân nghe Thái Thanh ca biệt ly…” là bảo đảm bạn bè cột chèo kế bên vỗ đùi cái đét “ê, đã quá mậy” rồi không hát theo thì cũng vớ cái gì gõ gõ thành nhịp. Bản Giọt buồn không tên quá là mẫu mực cho một tình ca Boléro. Các bản thâu hay của bài này phải kể đến Giang Tử – Phương Hồng Quế, Phương Dung, và Giao Linh. Có nhiều dị bản cho rằng, nguyên gốc câu hát phải là “Phòng trà Mỹ Trân, nghe Thái Thanh ca Biệt Ly”. Phòng trà Mỹ Trân là có thật, nhưng trong nhiều bản thâu các ca sỹ vẫn hát là “nghỉ chân”. Trên thực tế, ca sỹ Thái Thanh lại gắn liền với phòng trà Đêm-mầu-hồng với ban Thăng Long hơn hẳn là một phòng trà nào khác. Tiếc là tổng phổ music sheets gốc của bản này, do Tô Giang sáng tác không có trong tay để đối chứng. Chỉ một vài câu hát, có thể thấy bóng dáng Sài Gòn mỹ miều và rất tài tử với những phòng trà hằng đêm vang vang tiếng nhạc và những quán cà phê là nơi tụ họp của nhiều văn nghệ sỹ như La Pagode, Givral… Một bầu không khí thanh bình, tự tại và tận hưởng đời sống hoa mộng giữa khói lửa binh đao, trước khi chiến tranh leo thang và những đổ vỡ thời cuộc. Lại nói về bản Biệt Ly của Dzoãn Mẫn là một bản tiền chiến theo điệu jazz vô cùng chuẩn mực của Tân Nhạc Việt Nam những ngày đầu tiên. Sau 1954, cánh ca nhạc sỹ di cư vào Sài Gòn và mang theo hành trang những thơ cùng nhạc ấy. Bản Biệt Ly được Thái Thanh thâu một lần trước năm bẩy lăm và hát tại các phòng trà thời đó. Sau chính biến thời cuộc, bà trút bỏ áo xống đại danh ca, khoác vào bộ bà ba sẫm màu cũ kĩ, sáng sáng ra chợ Hòa Bình mua từng ổ bánh mì đen để sống đời u buồn. Mãi cho đến những năm cuối của thập niên 80, Biệt Ly lại một lần nữa vang lên ở thủ phủ California. Những phòng trà hay cà phê hay đơn giản chỉ là quán ven đường tuy không còn mấy như những ngày xưa cũ. Những thịnh trị dẫu có lụi tàn thì “khói hương ly cà phê” vẫn còn mãi trong tâm thức mỗi người Sài Gòn và phảng phất đâu đó trong từng mảnh nhỏ gói ghém của phố xá Sài Gòn. Giữa trưa nắng như thế đó, gió có hồ hởi thổi thì cũng chỉ thèm một ly cà phê rồi cứ vậy mà nhâm nhi cùng cái máy hát cũ kĩ “…giọt buồn không tên lén qua tâm tư đê mê…”. Vậy đó mà cà phê thấm thiệt thấm. Buồn mà len-lén thì chỉ có thể là Người Sài Gòn. Mạc Thuỵ Hình minh họa từ Internet.

phòng trà nghỉ chân nghe thái thanh ca