Một mình đi trượt patin, một mình đi Thời Gian Xưa, một mình tới quán net bắt nạt học sinh, ngày ngày sống khá nhàn nhã. Phùng Đào bên thủ đô lại cuống lên. Gã vẫn luôn không liên lạc được Chu Minh Khải, bèn dứt khoát tự đến Liễu thành để bắt người. Phùng Đào tóm được Chu Minh Khải ở cửa quán Thời Gian Xưa. Lâm Thanh Dật chỉ cười nhạt, dí dỏm nói, "Là vì thầy vạn năng đó nha." Tôi dám thề với trời, khi đó tôi tuyệt đối không có ác ý với Lâm Thanh Dật, thậm chí còn rất có cảm tình. Mười một năm sau, ngày hôm nay, Hứa Gia Dương biến thành cô hồn dã quỷ cũng vẫn không muốn buông tha Lâm Thanh Dật. 5 chương mới nhất truyện Si Tình Nhàm Chán Nhất Chương 83 : Phiên Ngoại 4 - Tôi Gửi Nhân Gian Tuyết Đầy Đầu Chương 82 : Phiên Ngoại 3 - Tôi Muốn Ở Lại Nơi Đây Với Cậu Ấy Chương 81 : Phiên Ngoại 2 - Vĩnh Viễn Không Thể Tới Gần Người Kia Chương 80 : Phiên Ngoại 1 - Tôi Chưa Hề Nghĩ Rằng Mình Sẽ Yêu Cậu Ấy Truyện Si Tình Nhàm Chán Nhất Si Tình Nhàm Chán Nhất 8.7/10 28.1K Tác giả: Đỉnh Nhi Thể loại: Đam Mỹ Nguồn: christinespersonalblog.wordpress.com Trạng thái: Full Tên gốc: Si tình tối vô liêu Số chương: 79 chương chính văn + 4 chương ngoại truyện Biên tập: Christine Đọc+Sửa lỗi: Mèo Xù, MP Ngươi có tội, nguyên tội* của ngươi là để vuột mất người đó. Si Tình Nhàm Chán Nhất Tác giả: Đỉnh Nhi Thể loại: Đam Mỹ Nguồn: christinespersonalblog.wordpress.com Trạng thái: Full Đánh giá: 8.8/10 từ 229 lượt Tên gốc: Si tình tối vô liêu Số chương: 79 chương chính văn + 4 chương ngoại truyện Biên tập: Christine Đọc+Sửa lỗi: Mèo Xù, MP Ngươi có tội, nguyên tội* của ngươi là để vuột mất người đó. Si Tình Nhàm Chán Nhất - (Chương 60) - Tác giả Đỉnh Nhi Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Chương 66: Tình có thể bất giác nảy mầm, còn hận thì sẽ không (2) Chương 67: Tình có thể bất giác nảy mầm, còn hận thì không (3) Chương 68: Tình có thể bất giác nảy mầm còn hận thì không (4) Chương 69: Xem hết một hồi trình diễn pháo hoa (1) Chương 70: Xem hết một hồi trình diễn pháo hoa (2) Chương 71: Thiếu niên lạc đường giữa dòng thời gian (1) lcB3C. Cùng đọc truyện Si Tình Nhàm Chán Nhất của tác giả Đỉnh Nhi tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại gốc Si tình tối vô liêuSố chương 79 chương chính văn + 4 chương ngoại truyệnBiên tập ChristineĐọc+Sửa lỗi Mèo Xù, MPNgươi có tội, nguyên tội* của ngươi là để vuột mất người đó.*Nguyên tội Đạo Cơ đốc cho rằng mọi người sinh ra đã mang tội. Tội lỗi bẩm sinh này bắt nguồn từ thủy tổ loài người là Adam và Eva, vi phạm ước định với Thượng đế, ăn trái cấm trong vườn Eden. Vì có tội nên mới có nhận tội hối lỗi trong đạo Cơ đốc Baidu, Wiki.Nội dung nhãn mác Cường cường, tình hữu độc chung, ngược luyến tình thâm, lề sách tình caTìm tòi chữ mấu chốt Vai chính Hứa Gia Dương, Chu Minh Khải ┃ vai phụ Lâm Thanh Dật, Lục Tư Nặc, Hứa Viễn Sơn ┃ cái khác Hứa Gia Dương, Chu Minh KhảiTag của editor hiện đại, ngược, SE/BE. đơn giản vậy thôi ★★/*Lề sách tình ca là một tag của Tấn Giang, chỉ tình yêu khó được thế tục chấp nhận, giống incest hoặc đam mỹ, bách hợp, loại tình yêu người bình thường khó lý giải, có tag này thường là truyện hiện thực Bản edit chỉ đảm bảo 60-70% nội dung. Tên gốc Si tình tối vô liêuSố chương 79 chương chính văn + 4 chương ngoại truyệnBiên tập ChristineĐọc+Sửa lỗi Mèo Xù, MP Ngươi có tội, nguyên tội* của ngươi là để vuột mất người đó. *Nguyên tội Đạo Cơ đốc cho rằng mọi người sinh ra đã mang tội. Tội lỗi bẩm sinh này bắt nguồn từ thủy tổ loài người là Adam và Eva, vi phạm ước định với Thượng đế, ăn trái cấm trong vườn Eden. Vì có tội nên mới có nhận tội hối lỗi trong đạo Cơ đốc Baidu, Wiki. Nội dung nhãn mác Cường cường, tình hữu độc chung, ngược luyến tình thâm, lề sách tình ca Tìm tòi chữ mấu chốt Vai chính Hứa Gia Dương, Chu Minh Khải ┃ vai phụ Lâm Thanh Dật, Lục Tư Nặc, Hứa Viễn Sơn ┃ cái khác Hứa Gia Dương, Chu Minh Khải Tag của editor hiện đại, ngược, SE/BE. đơn giản vậy thôi ★★/ *Lề sách tình ca là một tag của Tấn Giang, chỉ tình yêu khó được thế tục chấp nhận, giống incest hoặc đam mỹ, bách hợp, loại tình yêu người bình thường khó lý giải, có tag này thường là truyện hiện thực hướng. Warning Bản edit chỉ đảm bảo 60-70% nội dung. SI TÌNH NHÀM CHÁN NHẤT Tác giả Đỉnh Nhi Thể loại Hiện đại, ngược, SE/BE Biên tập Christine Đọc+Sửa lỗi Mèo Xù, MP, Riririn Review Nhím Có spoil khá nhiều, nếu bạn ngại biết trước nội dung thì nên quay lại sau khi đã đọc nha Có một sự thật mà hầu hết ai cũng như mình, ngại đọc SE/BE. Cuộc sống này quá nhiều điều để buồn rồi, nếu đến đọc truyện như thú vui hàng ngày mà cũng vớ phải bộ buồn thảm chắc chết mất. Nhưng mà, nếu là SE hay, SE đáng, thì mình vẫn đọc. Và đây là một bộ như thế, nó đến với mình đúng lúc, mình hiểu và thật sự mình không muốn, cũng không thể dùng kiểu review dở hơi hàng ngày để review nó. Nhưng chắc chắn, nếu trong suốt quá trình trưởng thành của bạn, đã có những lúc bạn ít nhất một lần có suy nghĩ muốn tự sát, hoặc nhẹ hơn là đang không còn bận tâm đến chính sự an toàn, toàn vẹn cơ thể của mình, hãy đọc nó nhé. Mở đầu câu chuyện, là cảnh bạn thụ tự sát. Cậu ấy chọn cho mình cái chết đau đớn nhất, cũng để lại ám ảnh nhất cho những người ở lại – nằm trên đường ray tàu. Cái chết đau đớn trong tích tắc, chỉ một giây trôi qua, một cơ thể trước đó còn nguyên vẹn, khỏe mạnh, bỗng chốc trở thành máu thịt rời rạc. Một con người sống bao nhiêu năm như vậy, trong phút chốc trở thành những mảnh thịt bị người ta rửa trôi đi bằng nước, một số ít vướng lại trên bánh xe tàu. Cái chết kinh khủng như vậy qua lời kể của tác giả, dưới góc nhìn của thụ, lại nhẹ bẫng, đúng nghĩa – đó là sự giải thoát. Ngay chương đầu tiên đọc đã gặp cảnh này, mà truyện có tới 70 chương, mình ngại thực sự. Nghĩ đi nghĩ lại nên đọc không, nhưng rồi vẫn cố đọc thử vì quá tò mò, rốt cuộc phải đau đớn thế nào, tác giả mới lựa chọn cho con đẻ của mình một cái chết đau đớn như thế, chân thực như thế. Câu chuyện đan xen như hiện tại và quá khứ, là hiện tại của những người ở lại sau cái chết của cậu ấy, là quá khứ nhớ lại về một cuộc đời như đóa hướng dương, chưa kịp vươn mình hướng về ánh mắt trời đã bị người ta tàn nhẫn dẫm nát. Sau cái chết của thụ, những người bạn bè tốt của cậu ấy trở về, mua cho cậu ấy một nấm mộ thật đẹp, quyết tâm mở ra một buổi lễ tưởng niệm và thật “sung sướng” thông báo cho công biết, cậu ấy chết rồi. Rõ ràng người chết rồi là thụ, mình cũng không biết có khúc mắc gì giữa công và thụ, nhưng đọc đến khúc này, tự nhiên mình cũng sung sướng, cứ như mình cũng là một người bạn đứng trong lễ tưởng niệm ấy. Những chương còn lại là sự đấu tranh của công từ lúc đầu không tin thụ đã chết, cho đến khi tìm hiểu ra những khúc mắc năm xưa, cùng với đó là hé lộ về cuộc đời trong quá khứ của cậu ấy. Cậu ấy, một thanh niên bình thường, vui vẻ và từng có một gia đình hạnh phúc như bất kì trong chúng ta. Cả cuộc đời cậu ấy, chỉ có 3 điều để bận tâm, gia đình, công và chú chó từng nuôi. Ấy vậy mà từng thứ, từng thứ cứ từ từ biến mất không dấu vết. Gia đình mà cậu từng tự hào và yêu thương nhất lại bị chính người thầy cậu kính trọng phá hoại. Người cha cưng chiều cậu nhất lại vì chạy theo thứ gọi là tình yêu đích thực của nghệ thuật gia mà ruồng bỏ gia đình, hại chết vợ mình. Chú chó mà cậu nuôi nấng chăm bẵm lại bị chính người mẹ điên cuồng giết chết vì trả thù kẻ bạc tình. Còn anh, người mà cậu dùng tình yêu cả đời này dâng tặng lại vì chính kẻ thứ ba kia mà lừa dối tình cảm của cậu. Những tưởng anh là tia sáng cuối đường hầm u tối, ai dè đâu đó chẳng phải là tia sáng của lối thoát, mà là ánh đèn của con tàu cán nát lên tình yêu, lên chính thân thể này. Yêu hận tình thù, có thể nói mỗi nhân vật trong truyện đều là kẻ si tình. Có thứ tình yêu thật hèn mọn, có thứ tình yêu thật đau đớn, có thứ tình yêu là chấp niệm, có thứ tình yêu là hối hận và dằn vặt cả đời. Đúng là thứ si tình nhàm chán. Mình thật sự rất thích cách tác giả lí giải cái chết của thụ, chẳng tự nhiên mà cậu ấy lựa chọn chết trên đường ray tàu. Đó là đường ray trở về thành phố nơi cậu ấy sinh ra, nơi mang tới những bi kịch của cuộc đời cậu, là nơi cậu chẳng muốn quay về, cũng chẳng bao giờ trở về được nữa. Giống như những lời công nói ở cuối chuyện, cậu ấy như một người con xa xứ, lạc đường chẳng thể tìm được nhà để về nữa. Giá như con tàu có thể đưa cậu ấy trở lại, cho dù chỉ là chút xác thịt cuối cùng. Như vậy cậu còn được trở về thành phố thân thuộc, nơi từng sinh ra và lớn lên. Nhưng đáng tiếc, đó cũng chỉ là hai chữ “giá như” của những kẻ ngoài cuộc chúng ta. Cậu ấy lạc đường rồi, không về nhà được nữa. Đánh giá Link *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để nghe thấy tiếng nổ vang rền khi đoàn tàu chạy qua, sắc bén chói tai. Ngay tiếp theo là một đoạn trống rỗng ngắn ngủi. Tôi không nhìn thấy, không nghe thấy, cũng không cảm nhận thấy bất cứ thứ gì. Sau đó không biết bao lâu, tôi nghe được tiếng xương sọ mình vỡ đời thuộc về Hứa Gia Dương đã hạ màn như bánh thời gian vẫn đang chuyển động. Thế giới của tôi là một mảnh mênh mông trắng xóa. Tất cả đều không tồn tại, tựa như một ảo cảnh, không có thứ gì, cũng chẳng thể nắm bắt được thứ biết đã qua bao lâu, tôi đột nhiên nghe thấy được thanh âm huyên náo từ đám thể của tôi lơ lửng phía trên đường ray, nhìn thấy không ít người quần chúng vây xem, phóng viên phỏng vấn, thợ chụp ảnh, cùng với Vương mập đỏ khi tự sát, tôi gửi tin nhắn cho Vương mập, nói cho cậu biết mật mã thẻ ngân hàng của mình. Tuy rằng bên trong chỉ có mấy ngàn đồng, nhưng đó là tấm lòng cuối cùng của tôi dành cho người bạn duy nhất chợt muốn đi tới bên Vương mập, thì phát hiện mình đang trôi nổi trong trời đất. Lúc này tôi mới kịp nhận ra, tôi đã vậy, tôi, Hứa Gia Dương, đã trên đường ray chạy về Liễu nát cơ thể mình, muốn bớt đi hậu thế giới này, tôi cô độc. Chỉ có một người cha trên danh nghĩa luôn nóng lòng muốn tôi chết. Có lẽ thời điểm nghe đến tin Hứa Gia Dương nằm đường ray tự sát, ông sẽ rất vui vẻ, dù sao mong chờ cũng đã nhiều năm như vậy. Tôi không có bạn bè gì. Toàn bộ ba năm cuối cùng của cuộc đời đều dành cho Chu Minh Khải, chẳng có vòng xã giao cá nhân. Người bạn duy nhất chính là Vương mập. Chắc cậu sẽ vì tôi mà khổ sở một thời gian, sau đó đề cập đến một người tên Hứa Gia Dương đầu đất thì sẽ thổn thức trong chốc lát, rồi không còn gì cho là như không biết tại sao linh hồn của mình còn có ý thức. Hóa ra, trên thế giới này thật sự có việc quái lực loạn thần. Quả nhiên phải là người đã chết mới có thể biết đượcTôi nhìn đường ray kia, ngay cả vết máu cũng không thấy. Súng nước cao áp tẩy rửa, tro cặn đều được dọn dẹp sạch sẽ. Rất khó để nhìn ra, mấy giờ trước nơi này đã mai táng một sinh chậm rãi tới gần mặt đất, dù sao thì việc luôn trôi bồng bềnh giữa không trung cũng mang một cảm giác là không biết mình nên đi đâu. Tôi thậm chí không biết làm cách nào đến thiên đường hoặc địa ngục, cũng không biết có chuyện đầu thai luân hồi hay không. Tôi chỉ biết rằng, tôi hiện tại là một con quỷ mờ nhìn những phóng viên kia, nghĩ, chắc ngày mai sẽ có tin tức thanh niên thiểu năng trí tuệ mất mạng nơi đường ray. Có khi còn có không ít người bình luận rằng, khả năng và tâm lý chịu đựng của thanh niên thời nay không tốt, rồi tiện thể than thở một chút về cạnh tranh kịch liệt tàn nhẫn trong xã hội bây không biết mình nên đi chỗ nào. Trong đám người, tôi chỉ quen mỗi Vương dáng muốn khóc nhưng cố nín của cậu, đến tôi cũng không nhìn nổi. Chỉ thấy cậu đột nhiên chạy tới, quỳ gối bên đường ray, vừa khóc vừa mắng.“Mẹ nó, Hứa Gia Dương anh chính là đồ nhát gan! Vì một Chu Minh Khải, đáng giá không?”“Anh nợ ông đây mấy ngàn đồng kia sao?”**Đoạn này trong bản raw là ngược lại, đại khái là “ông đây nợ anh mấy ngàn đồng tiền kia sao”. Nhưng thực tế là Hứa Gia Dương chuyển tiền cho Vương mập, nên Vương mập đáng ra nên hỏi là, Hứa Gia Dương nợ cậu hay sao mà trả tiền. Do đó, editor mạn phép đổi lại cho hợp hoàn cảnh.“Sao anh không đổi kiểu chết khác, giữ lại chút nội tạng để cứu người có phải tốt hơn không?”“Anh làm sao… lại…”“…”Lời của Vương mập thật sự là đã đánh thức tôi. Đúng đấy, nếu muốn chết thì giữ lại chút nội tạng để cứu người có phải tốt hơn không? Thế nhưng, thời điểm ấy tôi chỉ một lòng muốn chết, cũng không suy xét đến cách chết tử nhiên, chuyện như tự sát cần cân nhắc chu thấy Vương mập khóc thành như vậy bèn tới gần cậu. Tôi nhìn đỉnh đầu gần như sắp trọc của cậu rồi nghĩ, may mắn Vương mập có trí nhớ cực kém, chỉ cần cho cậu thời gian, cậu sẽ quên kẻ nhát gan tên Hứa Gia nhìn Vương mập đến chạng vạng mới rời khỏi trạm xe biết, làm quỷ lại đi bám theo bạn bè duy nhất của mình thì không đạo nghĩa cho lắm. Nhưng tôi thật sự không tìm được nơi để đi, không thể làm gì khác hơn là cùng Vương mập trở về nhà vừa về liền lấy rượu trong tủ lạnh ra, một bên uống rượu một bên khóc lóc mắng tôi, càng mắng càng khó nghe, không hề nghĩ tới việc người chết là lớn đây bị mắng còn chưa nói gì, cậu ngược lại, lại tự mình nhìn Vương mập ôm bình rượu ngủ thiếp đi, nhàm chán ngắm mấy bình rượu trên mặt đất. Mặc dù tôi rất muốn chuyển cậu lên giường, song lúc chạm tới thân thể cậu thì lại trực tiếp xuyên con người tôi làm quỷ cũng không có ý thức tự giác của quỷ, còn muốn đi chăm sóc người khác. Bây giờ thành bộ dạng này, muốn chạm cũng chạm không giới cứ thế yên tĩnh lại. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến, tôi đã chết thật đã chết, tôi chết như đột nhiên thật tò mò, không rõ khi Chu Minh Khải biết đến tin tôi qua đời sẽ lộ ra biểu tình gì. Về hắn, ngay cả cảm xúc cơ bản như việc hắn sẽ khổ sở hay là sẽ vui vẻ, tôi cũng đoán không tới đây, tôi rời khỏi nhà Vương mập, theo trí nhớ của mình trôi dạt đến nhà Chu Minh biết, tạm thời hẳn chỉ có Vương mật mạp biết đến tin tôi đã chết. Tôi muốn đi đến bên cạnh Chu Minh Khải. Đợi đến khi Vương mập tỉnh rượu đem tin tôi qua đời triệu cáo thiên hạ, sau đó truyền tới tai Chu Minh Khải, tôi muốn xem hắn có phản ứng thế nhìn thấy đèn nhà Chu Minh Khải vẫn sáng. Đúng đấy, tên cuồng làm việc. Hiện tại chắc mới mười một giờ, hắn làm sao đã nghỉ ngơi được trực tiếp vào phòng. Đây là nơi tôi sinh sống suốt ba năm. Mỗi một chi tiết trang trí cùng đồ gia dụng tôi đều rất quen thuộc, phần lớn vẫn là do tôi tự mình chọn là bây giờ cũng không liên quan tới thấy Chu Minh Khải trong thư phòng, bộ dáng nghiêm túc xem dữ liệu trong máy Minh Khải đeo kính mắt gọng vàng, trông rất nhã nhặn. Kiện áo sơ mi màu đen mặc trên người hắn vô cùng ổn thỏa. Tôi nhận ra chiếc khuy măng sét1 đặt trên bàn kia, là tôi mua. Lúc đó hắn ngại màu sắc quá nhạt, về sau lại vẫn dùng, hơn nữa cũng thường xuyên đeo. Chuyện này khiến tôi thấy ấm áp rất lâu.1 Khuy măng sét hoặc măng-sét gốc tiếng pháp manchette tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra. WikipediaTôi trực tiếp ngồi trên bàn làm việc của hắn, diễn tả mấy động tác gõ chữ của đây tôi rất đố kị với chiếc máy tính của Chu Minh Khải. Thời gian hắn bên máy tính còn nhiều hơn nhiều so với thời gian bên tôi. Bây giờ, nhìn hắn vẫn đem tinh lực tập trung vào máy tính, tôi lại Minh Khải, trước đây có lần chúng ta cãi nhau, tôi nói, sau đó anh sống hết đời cùng máy tính đi, tôi không cần anh tại, tôi không biết hắn có thể cùng máy tính sống hết đời nhưng, tôi thật sự không cần hắn phải không muốn không yêu hắn, cả đời này, yêu Chu Minh Khải hơn cả yêu chính mình. Loại đàn ông tư lợi như tôi lại quá chú tâm tới một người khác, có lúc ngay bản thân tôi cũng không tin. Nhưng sự thực là như thế. Nếu có thể, tôi nguyện ý đánh đổi tất cả để lấy việc cùng Chu Minh Khải yêu nhau đến nay xem ra, tôi đúng là người si nói mộng2.2 người si nói mộng 痴人说梦 nói chuyện viển vông Baidu.Chu Minh Khải rốt cuộc tắt máy tính, vào phòng ngủ rồi cầm một bộ đồ ngủ đến phòng tắm. Tôi nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, nghĩ, nếu có thể xuất hiện trong gương phòng tắm giống phim kinh dị thì tốt biết chết hắn!Nhưng mà, chiếc gương kia cũng sẽ không bao giờ chiếu ra gương mặt giả có lời muốn nói Xem qua thì lưu lại móng vuốtHình minh họa Khuy măng sét SI TÌNH NHÀM CHÁN NHẤT Tác giả Đỉnh Nhi Thể loại Hiện đại, ngược, SE/BE Biên tập Christine Xem thêmCó thể bạn quan tâmThông tin hữu íchTin tức liên quan Hiểu đúng và sử dụng đúng “Hữu xạ tự nhiên hương” Đọc+Sửa lỗi Mèo Xù, MP, Riririn Review Nhím Có spoil khá nhiều, nếu bạn ngại biết trước nội dung thì nên quay lại sau khi đã đọc nha Có một sự thật mà hầu hết ai cũng như mình, ngại đọc SE/BE. Cuộc sống này quá nhiều điều để buồn rồi, nếu đến đọc truyện như thú vui hàng ngày mà cũng vớ phải bộ buồn thảm chắc chết mất. Nhưng mà, nếu là SE hay, SE đáng, thì mình vẫn đọc. Và đây là một bộ như thế, nó đến với mình đúng lúc, mình hiểu và thật sự mình không muốn, cũng không thể dùng kiểu review dở hơi hàng ngày để review nó. Nhưng chắc chắn, nếu trong suốt quá trình trưởng thành của bạn, đã có những lúc bạn ít nhất một lần có suy nghĩ muốn tự sát, hoặc nhẹ hơn là đang không còn bận tâm đến chính sự an toàn, toàn vẹn cơ thể của mình, hãy đọc nó nhé. Mở đầu câu chuyện, là cảnh bạn thụ tự sát. Cậu ấy chọn cho mình cái chết đau đớn nhất, cũng để lại ám ảnh nhất cho những người ở lại – nằm trên đường ray tàu. Cái chết đau đớn trong tích tắc, chỉ một giây trôi qua, một cơ thể trước đó còn nguyên vẹn, khỏe mạnh, bỗng chốc trở thành máu thịt rời rạc. Một con người sống bao nhiêu năm như vậy, trong phút chốc trở thành những mảnh thịt bị người ta rửa trôi đi bằng nước, một số ít vướng lại trên bánh xe tàu. Cái chết kinh khủng như vậy qua lời kể của tác giả, dưới góc nhìn của thụ, lại nhẹ bẫng, đúng nghĩa – đó là sự giải thoát. Xem thêmCó thể bạn quan tâmThông tin hữu íchTin tức liên quan Trung tâm hỏa táng – Ban Phục vụ lễ tang Hà Nội Ngay chương đầu tiên đọc đã gặp cảnh này, mà truyện có tới 70 chương, mình ngại thực sự. Nghĩ đi nghĩ lại nên đọc không, nhưng rồi vẫn cố đọc thử vì quá tò mò, rốt cuộc phải đau đớn thế nào, tác giả mới lựa chọn cho con đẻ của mình một cái chết đau đớn như thế, chân thực như thế. Câu chuyện đan xen như hiện tại và quá khứ, là hiện tại của những người ở lại sau cái chết của cậu ấy, là quá khứ nhớ lại về một cuộc đời như đóa hướng dương, chưa kịp vươn mình hướng về ánh mắt trời đã bị người ta tàn nhẫn dẫm nát. Sau cái chết của thụ, những người bạn bè tốt của cậu ấy trở về, mua cho cậu ấy một nấm mộ thật đẹp, quyết tâm mở ra một buổi lễ tưởng niệm và thật “sung sướng” thông báo cho công biết, cậu ấy chết rồi. Rõ ràng người chết rồi là thụ, mình cũng không biết có khúc mắc gì giữa công và thụ, nhưng đọc đến khúc này, tự nhiên mình cũng sung sướng, cứ như mình cũng là một người bạn đứng trong lễ tưởng niệm ấy. Những chương còn lại là sự đấu tranh của công từ lúc đầu không tin thụ đã chết, cho đến khi tìm hiểu ra những khúc mắc năm xưa, cùng với đó là hé lộ về cuộc đời trong quá khứ của cậu ấy. Cậu ấy, một thanh niên bình thường, vui vẻ và từng có một gia đình hạnh phúc như bất kì trong chúng ta. Cả cuộc đời cậu ấy, chỉ có 3 điều để bận tâm, gia đình, công và chú chó từng nuôi. Ấy vậy mà từng thứ, từng thứ cứ từ từ biến mất không dấu vết. Gia đình mà cậu từng tự hào và yêu thương nhất lại bị chính người thầy cậu kính trọng phá hoại. Người cha cưng chiều cậu nhất lại vì chạy theo thứ gọi là tình yêu đích thực của nghệ thuật gia mà ruồng bỏ gia đình, hại chết vợ mình. Chú chó mà cậu nuôi nấng chăm bẵm lại bị chính người mẹ điên cuồng giết chết vì trả thù kẻ bạc tình. Còn anh, người mà cậu dùng tình yêu cả đời này dâng tặng lại vì chính kẻ thứ ba kia mà lừa dối tình cảm của cậu. Những tưởng anh là tia sáng cuối đường hầm u tối, ai dè đâu đó chẳng phải là tia sáng của lối thoát, mà là ánh đèn của con tàu cán nát lên tình yêu, lên chính thân thể này. Yêu hận tình thù, có thể nói mỗi nhân vật trong truyện đều là kẻ si tình. Có thứ tình yêu thật hèn mọn, có thứ tình yêu thật đau đớn, có thứ tình yêu là chấp niệm, có thứ tình yêu là hối hận và dằn vặt cả đời. Đúng là thứ si tình nhàm chán. Xem thêmCó thể bạn quan tâmThông tin hữu íchTin tức liên quan Một số quy định về xử phạt lỗi xe không chính chủ Mình thật sự rất thích cách tác giả lí giải cái chết của thụ, chẳng tự nhiên mà cậu ấy lựa chọn chết trên đường ray tàu. Đó là đường ray trở về thành phố nơi cậu ấy sinh ra, nơi mang tới những bi kịch của cuộc đời cậu, là nơi cậu chẳng muốn quay về, cũng chẳng bao giờ trở về được nữa. Giống như những lời công nói ở cuối chuyện, cậu ấy như một người con xa xứ, lạc đường chẳng thể tìm được nhà để về nữa. Giá như con tàu có thể đưa cậu ấy trở lại, cho dù chỉ là chút xác thịt cuối cùng. Như vậy cậu còn được trở về thành phố thân thuộc, nơi từng sinh ra và lớn lên. Nhưng đáng tiếc, đó cũng chỉ là hai chữ “giá như” của những kẻ ngoài cuộc chúng ta. Cậu ấy lạc đường rồi, không về nhà được nữa. Đánh giá Link

si tình nhàm chán nhất